Không sai, anh như bị sét đánh ngang tai.
“Chuyện này, tôi không nhìn thấy gì hết, chẳng nhìn thấy gì hết, các
người cứ tiếp tục đi.” Thiên Lượng ngại ngùng nhìn hai người rồi nói.
Chu Thiên thét lên một tiếng “Được rồi, có chuyện thì nói, đừng có giả
vờ thuần khiết trước mặt lão đây, ai mà không biết cậu là một tên đàn ông
biến thái.” Câu nói này khiến Trịnh Tiểu Quân cảm thấy vô cùng hứng
khởi, cô bật cười thành tiếng.
“Hưm, anh với anh ấy cũng chẳng khác gì nhau, đều là mấy con sói đuôi
lớn.”
“Ha ha, đúng đấy! Đúng đấy!”
“…”
Thiên Lượng lấy ra một vật rồi nói “Tôi phát hiện trên thi thể của Lý
Linh có một lượng phốt pho lớn, độc tính còn mạnh hơn thạch tín gấp trăm
lần. Một khi đã uống phải, nếu không động đậy nhất định sẽ tự chết đi, chỉ
duy nhất hoạt động bài tiết mới có thể vượt qua mối nguy hiểm do trúng
độc.”
“Cô ấy đã chết vì trúng độc?”
“Đúng.”
“Chu Thiên, tình hình hiện nay cực kỳ bất lợi với anh, có người cố tính
hãm hại anh bị mất chức, tất cả chỉ vì không muốn anh tiếp tục tham gia
điều tra vụ án giết người liên hoàn này.”
Chu Thiên nhìn Trịnh Tiểu Quân bằng đôi mắt háo sắc “Không sao, bà
xã anh sẽ giúp đỡ anh mà.”
Trịnh Tiểu Quân mặt mày đỏ bừng lên tiếng “Tên lưu manh thối tha, chỉ
biết ăn hiếp người ta mà thôi, ai là bà xã của anh chứ?”
“Được rồi, đừng có tình chàng ý thiếp trước mặt tôi nữa, bây giờ điều tra
ra hung thủ thực sự mới là quan trọng nhất.”
Thiên Lượng mở một tờ giấy trên mặt đất, trên đó có rất nhiều chữ, lại vẽ
một khung lớn, bên trong có viết tên của những người có liên quan tới các
vụ án mạng liên hoàn xảy ra gần đây.