thể trong thời gian cực ngắn giết chết một người đàn ông thành niên, hơn
nữa thủ pháp nhanh gọn, dứt khoát. Mấy vết cào cấu trên cổ thu hút sự chú
ý của anh, không ngừng hiện lên trong đầu anh, tạo thành kí ức không vui
chút nào.
Lúc Trịnh Tiểu Quân xuất hiện, cô kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, chẳng
hề do dự cho Chu Thiên cái tát, giọng điệu tràn đầy uất ức và phẫn nộ “Chu
Thiên, anh là tên đại ngốc! Chuyện này rõ ràng có người giăng bẫy trước
để anh tự chui đầu vào rọ.”
“Tiểu Quân, tôi sẽ không sao đâu.” Chu Thiên mặt mày chán nản, mỉm
cười khổ sở, anh lén lút đặt thứ vừa mới phát hiện được khi nãy vào tay
Trịnh Tiểu Quân, rồi thì thầm bên tai cô “Đây là thứ tôi lén phát hiện được,
bây giờ, tôi chỉ có thể tin tưởng cô mà thôi.”
Thiên Lượng đưa tử thi của Trương Ngang về phòng giữ xác của cục
cảnh sát, Trịnh Tiểu Quân ở lại hiện trường lấy khẩu cung.
“Tên họ?”
“Vương Thành.”
“Tôn Lâm.”
“Hai người có quan hệ gì với người chết?”
“Quan hệ thầy trò.”
“Quan hệ chú cháu.”
Trịnh Tiểu Quân ngước mắt lên nhìn Tôn Lâm, cô ghi lại tất cả lên quyển
sổ, hỏi thêm một vài chuyện, phát hiện mọi mũi nhọn đều chĩa về phía Chu
Thiên. Chuyện này vô cùng bất lợi với anh, hiển nhiên thủ pháp gây án của
hung thủ vô cùng cao minh.
Chu Thiên hiện nay rơi vào cảnh tình ngay lý gian, sau khi Trương
Ngang bị giết, anh cũng bị đình chỉ công tác, nộp lại súng và thẻ cảnh sát.
Có điều, anh không hề lạc lõng, vẫn còn một người có thể điều tra vụ án
thay anh.
Chín giờ đêm, cánh cửa phòng ngủ của Trịnh Tiểu Quân mở lớn, phát ra
ánh đèn mờ ảo. “Cô nhóc này vẫn chưa đi ngủ, cũng không biết cô ấy đang