bận rộn chuyện gì, phải tìm cơ hội nói chuyện với cô ấy xem sao.”
Chu Thiên thầm mừng trong lòng, nếu không tìm được ai thích hợp, vậy
thì để cô thay anh điều tra vụ án, đây cũng là một lựa chọn không tệ chút
nào. Thế là Chu Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn hù dọa Trịnh Tiểu Quân
một vố. Ai ngờ ngoại trừ ánh đèn mờ ảo, căn phòng vắng lặng không
người, Chu Thiên không hề rời khỏi nơi này ngay.
Nếu đèn phòng ngủ còn sáng, vậy thì Trịnh Tiểu Quân có việc gấp, vội
vã ra ngoài, hoặc là làm chuyện gì đó, đợi một lúc, chắc cô sẽ quay về
ngay. Anh định dọa cô nên tắt đèn phòng đi, rồi trốn ra phía sau cửa.
Mười lăm phút sau, Trịnh Tiểu Quân quay về, cô lẩm nhẩm mấy câu hát
bên miệng rồi mở cửa. Điều đáng nói chính là lúc đi cô không hề đóng cửa,
có điều, cô cũng chẳng thấy lạ, có khả năng là gió đã đóng sập cửa lại.
Cửa vừa mở ra, Trịnh Tiểu Quân còn chưa kịp bật đèn, đã bị một bàn tay
lớn bịt kín miệng lại.
“Đừng động đậy, cẩn thận cái mạng của cô, con nhãi ranh, ta đã đợi cô
rất lâu rồi, chúng ta hãy nói chuyện một lần xem sao.”
Cô đã đoán được người này chính là Chu Thiên, cô nhận ra mùi hương
trên người anh.
Trịnh Tiểu Quân giả bộ cực kỳ sợ hãi rồi nói “Tôi, tôi không có tiền, anh
hãy tha cho tôi, tôi rất nghèo.”
Cô quyết định trêu chọc Chu Thiên một trận, hơi thở của anh phì phò bên
tai cô, thân hình cường tráng cao to của anh tì sát sau lưng cô, nếu bây giờ
đèn sáng, anh nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ của cô.
Chu Thiên thì thầm bên tai cô “Hừm, ta không cần tiền, thứ ta muốn
cướp là tình cơ.” Anh còn cố tình đầy nhẹ Trịnh Tiểu Quân một cái, trái tim
cô lập tức loạn nhịp, nói cho cùng, cô vẫn luôn yêu thầm Chu Thiên.
Chu Thiên ghé sát phần lưng của Trịnh Tiểu Quân, gần như nghe ra được
nhịp tim loạn xạ của cô lúc này.
Lần thứ hai anh nghe được tiếng động như vậy, mùi hương trên cơ thể cô
khiến anh mê mẩn như thể nha phiến. Lần đầu tiên chính là lúc chờ đợi Văn