KIẾP NGƯỜI - Trang 154

Philip chấp nhận một cách dễ dàng. Ông thầy giảng đạo có hai cô con gái
thì cả hai đều lớn tuổi hơn Philip và họ sẽ kết hôn với những người trợ lý
của cha trong khi Philip hãy còn là một cậu bé. Ở nhà trường, có vài ba cô
gái nết na thì ít, trơ trẽn thì nhiều, mấy cậu con trai quen biết họ, thế là
nhiều chuyện yêu đương tằng tịu ghê gớm được lan truyền, chắc chắn do
khả năng tưởng tượng của con trai, nhưng Philip thường che giấu sự sợ hãi
do những chuyện đó mang lại cho chàng bằng thái độ khinh thường và kiêu
ngạo. Trí tưởng tượng, những sách vở mà chàng đã đọc, gợi lên trong
người chàng ham muốn có được một thái độ kiểu Byron. Chàng bị giằng xé
giữa tính tự ái bệnh hoạn và lòng tin chắc rằng mình cũng biết nịnh đầm.
Giờ đâu chàng cảm thấy phải tỏ ra vui vẻ hồn nhiên, nhưng đầu óc chàng
xem chừng rỗng không và dù có chết chàng cũng chẳng sao nghĩ nổi
chuyện gì để nói. Cô Anna, con gái bà giáo sư thường nói chuyện với
chàng là do ý thức trách nhiệm, nhưng còn cô kia thì ít nói hơn, thỉnh
thoảng nhìn chàng với cặp mắt sắc sảo, đôi lúc lại cười vang khiến chàng
ngượng ngùng. Philip nghĩ rằng hẳn cô ta thấy mình rất đáng buồn cười.

Họ đi men dọc theo sườn đồi, giữa những rừng thông mà mùi hương dìu

dịu khiến Philip ngây ngất. Trời nóng không một gợn mây. Cuối cùng họ
leo lên một gò đất cao, trước mặt là thung lùng song Rhine trải dài dưới
nắng. Đây là một vùng quê rộng lớn lấp lánh nắng vàng, xa xa là các đô thị,
ở giữa uốn khúc một dải song long lanh như bạc. Ở cái xó thành Kent, nơi
Philip đã từng sống, hiếm có những khoảng rộng và biển là nơi duy nhất có
thể nhìn thấy chân trời bao la, nên đứng trước cảnh mênh mông lúc này,
lòng Philip rung động khác thường, không sao tả được. Bỗng nhiên chàng
cảm thấy lòng rộn ràng một niềm vui. Dù không nhận thức được điều này,
đây là lần đầu tiên Philip cảm được ý nghĩa của cái đẹp mà hoàn toàn
không bị chi phối bởi những xúc cảm xa lạ. Ba người ngồi trên một ghế
dài, các bạn khác còn tiếp tục đi đâu đó và trong khi hai cô gái rúc rích với
nhau bằng tiếng Đức thì Philip, say sưa với cảnh vật, dường như quên hẳn
sự có mặt của họ, chàng bất giác tự nhủ: “Trời ơi, ta thật hạnh phúc!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.