uống được cà phê và giảng bài trong trạng thái ủ ê chán nản. Trong những
lúc như vậy, ông để dàng sẵn ít chai bia dưới gầm giường; một chai bia,
một tẩu thuốc, thế là dịu đi hẳn nổi cay đắng của cuộc đời.
“Lấy độc trị độc” ông vừa nói, vừa rót bia thật từ từ cho bớt bọt, khỏi
phải chờ quá lâu.
Rồi ông nói với Philip về trường đại học, về những cuộc cãi vã giữa
những người nhóm kình địch, những cuộc tranh chấp tay đôi nhưng công
lao của giáo sư này và giáo sư nọ. Philip học được ở ông kinh nghiệm
trường đời nhiều hơn là học toán. Đôi khi Wharton ngồi lùi lại, vừa cười
vừa nói:
- Này, hôm nay chúng ta không phải làm gì, vì vậy anh không phải trả
tiền học.
- Ồ, điều đó không quan trọng, Philip nói.
Thật là một điều mới mẻ và hết sức thú vị, chàng cho là còn quan trọng
hơn môn lượng giác học mà chàng không hiểu. Nó giống như một cánh cửa
sổ mở trông ra cuộc đời, mà chàng tình cờ ngó qua, và chàng đã mở to mắt
ra nhìn với sự rung động mãnh liệt của tâm hồn.
- Không, anh có thể giữ lại những đồng tiền bẩn thỉu của anh. - Wharton
nói.
- Nhưng còn việc ăn uống của thầy thì sao? Philip mỉm cười hỏi vì chàng
biết rõ túi tiền của ông thầy thế nào rồi.
Để cho sự việc đỡ phức tạp, ngay đến việc thanh toán mỗi bài giảng là
hai si - linh, mà Wharton cũng yêu cầu trả theo tuần hơn là hàng tháng trả