KIẾP NGƯỜI - Trang 158

một lần.

- Ồ, đừng bận tâm đến chuyện ăn uống của tôi, không phải đây là lần đầu

tôi uống bia trừ bữa, thế mà đầu óc tôi chưa bao giờ lại sáng suốt bằng.

Ông luồn vào dưới gầm giường (khăn trải giường xám đen vì không

được giặt), lôi ra một chai nữa. Philip còn trẻ chưa từng được thưởng thức
của ngon vật lạ trên đời nên từ chối không uống với ông và ông uống một
mình.

- Anh sẽ ở đây bao lâu? Wharton hỏi.

Thế là cả thầy và trò phớt lờ không trao đổi gì về môn toán nữa.

- Ồ tôi không biết. Tôi cho rằng khoảng chừng một năm. Sau đó gia đình

tôi muốn chuyển tôi đi Oxford.

Wharton nhún vai tỏ vẻ khinh bỉ. Philip lại được thêm một kinh nghiệm

nữa, như vậy là cũng có người không nhìn chốn văn miếu này một cách
kinh sợ.

- Anh muốn đến đấy làm gì! Anh sẽ chỉ là một cậu học sinh được người

ta tán tụng mà thôi. Tại sao không vào đại học ở đây? Một năm chẳng ăn
thua gì đâu. Anh cứ ở đây năm năm. Anh có biết rằng ở đời này chỉ có hai
điều là đáng kể không, đó là sự tự do tư tưởng và tự do hành động. Ở Pháp
anh được tự do hành động, anh có thể muốn làm gì thì làm, không ai quấy
rầy anh, nhưng anh phải làm điều mà mọi người khác làm, nhưng anh có
thể suy nghĩ gì tùy ý. Đó là lợi thế của các nước dân chủ. Đó là hai việc rất
chính đáng, cá nhân tôi thích sự tự do tư tưởng. Còn bên Anh không thể
suy nghĩ gì cũng được, không thể muốn làm gì cũng được. Tôi chắc tằng ở
Mỹ còn tệ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.