KIẾP NGƯỜI - Trang 246

- Ô, lẽ nào anh lại bỏ mặc em sáng nay, nhất là sáng nay?

Philip hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại không đi tắm, nhưng điều này

không quan trọng.

- Em muốn anh ở lại đây à! - Anh mỉm cười nói.

- Ôi, anh yêu! Nhưng không sao đâu. Anh đi đi, anh đi đi. Em muốn anh

chế ngự biển cả, em muốn anh đắm chìm trong biển khơi.

Anh cầm mũ lững thững đi ra.

- Đàn bà hay nói ba hoa vớ vẩn. - Anh nghĩ bụng.

Nhưng anh lấy làm vui sướng và tự hào; rõ ràng nàng mê anh quá rồi.

Khập khiễng trên con đường lớn ở Blackstable, anh vượt qua mọi người và
nhìn họ với ánh mắt kiêu kỳ. Trong số này, anh quen nhiều và anh gật đầu
chào họ, và khi mỉm cười nhìn nhận ra nhau, anh nghĩ thầm giá mà họ biết
được. Anh rất cần có người biết. Anh nghĩ sẽ phải viết thư cho Hayward và
trong óc đã hình thành nội dung bức thư. Anh sẽ nói về khu vườn, về
những bông hồng, về cô giáo dạy trẻ bé nhỏ người Pháp như một đóa hoa lạ
giữa vườn hoa ấy ngát hương, bướng bỉnh. Anh phải nói nàng là người
Pháp - đúng thế, vì nàng ở Pháp lâu đến nỗi nàng đã gần như người Pháp,
vả lại nếu tiết lộ toàn bộ sự việc quá chính xác như vậy, thì tầm thường quá.
Anh sẽ kể cho Hayward lần đầu anh gặp nàng thế nào trong bộ quần áo
mút-xơ-lin mỏng xinh đẹp, về đóa hoa nàng tặng anh. Anh sẽ lấy cảm hứng
đó sáng tác một ca khúc điền viên thanh nhã. Nắng trời và biển rộng sẽ
đóng góp vào khổ thơ ấy chất đắm say huyền diệu, trời sao sẽ tăng thêm
phần thơ mộng và khu vườn cổ nhà cha sở sẽ là khung cảnh thích hợp tuyệt
vời. Bài thơ phảng phất ít nhiều phong vị của Merredithe, hoàn toàn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.