KIẾP NGƯỜI - Trang 379

gia đình vợ con, y thấy không cho vay tiền là đúng và khuyên Fanny nên
trở về Luân Đôn, và cố gắng tìm một chỗ làm việc. Philip đánh điện cho
Albert Price, và nhận được trả lời:

“Hết sức đau buồn. Rất khó bỏ mặc công việc. Cần thiết có mặt không?

Price.”

Bức điện trả lời của Philip khẳng định ngắn gọn, và sáng hôm sau một

người khách lạ đến xưởng vẽ.

- Tôi tên là Price, - y nói khi Philip mở cửa. Y mặc đồ đen, đội mũ quả

dưa quấn băng tang, y cũng có cái vẻ vụng về của Fanny, ria mép rập; nói
giọng người Luân Đôn. Philip mời y vào nhà. Y đưa mắt liếc nhìn quanh
xưởng vẽ trong khi Philip thuật lại mọi chi tiết của tấm thảm kịch và những
việc anh đã làm.

- Tôi không cần phải nhìn cô ấy chứ, phải không? - Albert Price hỏi. -

Thần kinh tôi không vững lắm, chỉ nhìn qua tôi đã thấy choáng váng rồi.

Y bắt đầu nói năng thoải mái. Y là một nhà buôn cao su, có vợ và ba con.

Fanny là cô giáo nuôi dạy trẻ. Và y không hiểu nổi tại sao cô bỏ nghề này
đế đến Pari.

- Tôi và nhà tôi đã bảo cô ấy rằng Pari không phải là chỗ cho đàn bà con

gái. Và nghệ thuật thì làm gì ra tiền. Không bao giờ có.

Khá rõ ràng là quan hệ của y với cô em gái không có gì là thắm thiết,

việc nàng tự vẫn làm y tức giận, y cố cho đây là trò báo hại cuối cùng nàng
gây cho y. Y không thích không thích ý kiến cho rằng đói nghèo đã dẫn
nàng đến bước đường ấy. Việc này dường như làm ảnh hưởng đến gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.