KIẾP NGƯỜI - Trang 671

còn lại của tôi. Anh nghĩ xem không có nó, đời tôi sẽ ra sao? Làm sao anh
hiểu rượu vào cơ thể sẽ sung sướng ra sao? Tôi mong mỏi khát khao nó và
khi sống, tôi nhấm nháp từng giọt, từng giọt một rồi sau đó, cảm thấy tâm
hồn ngây ngất một niềm khoái trá không bút mực nào tả được. Ðiều này
làm anh ghê tởm. Anh là người nguyên tắc, trong thâm tâm anh, anh khinh
tôi, khinh thường những khoái cảm thể xác. Mà khoái cảm thể xác lại mãnh
liệt nhất, tuyệt diệu nhất. Tôi là người may mắn có giác quan mạnh mẽ và
tôi lại thõa mãn chúng đến hết mình. Giờ đây tôi phải trả giá và tôi sẵn sàng
trả giá.

Philip đăm đăm nhìn ông một lúc.

- Bác không sợ sao?

Trong giây lát Cronshaw không đáp lại. Dường như ông ta đang cân

nhắc cách trả lời.

- Thỉnh thoảng vào những lúc cô đơn một mình - ông nhìn Philip. Anh

nhìn thấy và cho rằng đó là một sự tuyên án phải không? Anh lầm. Tôi
không tiếc rằng mình đã lo sợ. Các lý lẽ cơ đốc giáo cho rằng người sống
bao giờ cũng phải nghĩ đến cái chết, là chuyện điên rồ. Chỉ có một cách
sống: Phải quên rằng người ta sẽ chết. Cái chết quan trọng. Người khôn
ngoan dù sợ chết cũng quyết không ảnh hưởng đến một hành động nào của
mình, tôi biết tôi sẽ lo sợ kinh khủng. Tôi biết tôi không thể giữ cho mình
khỏi đắng cay luyến tiếc cuộc đời; cuộc đời đã dẫn dắt tôi đi vào ngõ hẻm
như vậy, nhưng tôi không thừa nhận sự luyến tiếc đó. Lúc này đây tôi già
nua, yếu đuối, tôi bệnh tật, nghèo nàn, và sắp chết, nhưng tôi vẫn bám chắc
lấy sự sống và tôi chẳng luyến tiếc gì hết.

- Bác có nhớ tấm thảm Ba Tư mà bác tặng tôi không? Philip hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.