KIẾP NGƯỜI - Trang 670

- Tôi sẽ không về Pari. Tôi sắp chết.

Ông nói điều này bằng một giọng hết sức tự nhiên, làm Philip giật mình.

Anh đã nghĩ biết bao điều muốn nói với ông nhưng dường như tất cả đều
vô ích. Anh biết Cronshaw sắp chết.

- Vậy bác có định ở hẳn Luân Ðôn không? Anh hỏi một câu quá vụng về.

- Luân Ðôn là cái gì với tôi? Tôi là con cá trên cạn. Tôi bước đi giữa các

phố phường đông đúc, bị thiên hạ xô lấn chen đẩy nhưng tôi cảm thấy như
mình bước đi trong một thành phố chết. Tôi cảm thấy tôi không thể chết ở
Pari. Tôi muốn về nhắm mắt bên đồng bào mình. Tôi không hiểu cái bản
năng bí ẩn nào cuối cùng đã kéo tôi trở lại.

Philip biết về người đàn bà đã ăn ở với Cronshaw và hai đứa trẻ ăn mặc

nhếch nhác, nhưng Cronshaw không nhắc tới nên anh cũng không muốn
nói tới họ.

- Tôi không hiểu vì sao bác lại nói đến chết - anh nói.

- Cách đây hai năm, tôi bị viêm phổi, ai cũng bảo rằng qua được đối với

tôi là điều kỳ lạ. Hình như cơ thể tôi rất dễ nhiễm cái bệnh ấy, mà tôi một
gặp cơn ho nữa là tôi sẽ chết.

- Bác chỉ nói dại! Nom bác đâu đã đến nỗi trầm trọng quá thế. Chỉ có

điều là bác cần phải giữ gìn. Tại sao bác không bỏ rượu?

- Vì tôi không muốn. Người ta làm gì, điều đó không quan trọng, nếu

người ta sẵn sàng gánh chịu hậu quả. Ðấy, tôi sẵn sàng gánh chịu hậu quả.
Anh bảo chừa rượu, nghe dễ quá, nhưng như hiện nay đó là việc duy nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.