KIẾP NGƯỜI - Trang 807

- Vậy thì anh nên bán đi, được bao nhiêu thì được. Macalister đăm đăm

nhìn Philip. Y tự hỏi không biết chàng có bị choáng váng lắm không.

- Này anh bạn thân mến, tôi rất lấy làm ân hận, chúng ta đều cùng cảnh

như nhau. Không ai nghĩ rằng chiến tranh lại kéo dài như vậy. Tôi đã lôi
anh vào nhưng chính tôi cũng ở trong đó.

- Không sao đâu - Philip nói - Thì cũng đành liều, chứ biết thế nào.

Chàng trở về bàn, nơi chàng vừa đứng lên để đến nói với Macalister.

Chàng chết lặng người. Chàng bỗng thấy đau đầu dữ dội, nhưng chàng
không muốn thiên hạ cho là hèn yếu. Chàng ngồi nán lại một giờ nữa, sôi
nổi cười nói với mọi người về đủ thứ chuyện. Cuối cùng chàng đứng đậy ra
về.

- Anh tiếp nhận điều đó khá bình tĩnh đấy - Macalister bắt tay chàng và

nói - Tôi nghĩ rằng chẳng ai muốn mất ba bốn trăm bảng.

Trở về căn phòng nhỏ bé tồi tàn của mình, Philip vật mình xuống

giường, thất vọng. Chàng vẫn cứ cay đắng hối tiếc hành động điên rồ của
mình; chàng tư nhủ hối tiếc vậy là điều vô lý bởi vì điều xảy ra là không
tránh được mà cũng đã xảy ra rồi, nhưng chàng không chịu nổi. Chàng hết
sức khổ sở. Chàng không ngủ được. Chàng nhớ lại mọi cách hoang phí tiền
của trong mấy năm gần đây. Đầu chàng đau dữ dội.

Chiều hôm sau, qua chuyến thư cuối cùng, chàng nhận được bản quyết

toán. Chàng xem xét sổ gửi ngân hàng và nhận thấy sau khi trang trải mọi
khoản, chàng chỉ còn bảy bảng.

Bảy bảng! chàng mừng thấy mình còn khả năng thanh toán. Buộc phải

thú nhận với Macalister là mình hết tiền thì thật kinh khủng. Trong học kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.