- Hay như thế nào? Chuyện ấy thì có gì liên quan đến mấy đứa con gái nhà
ta?
- Ông ơi! Ông phải hiểu là tôi đang nghĩ đến việc anh ta sẽ cưới một trong
mấy đứa nhà ta chứ.
- Thế anh chàng ấy có ý định như thế khi đến đây à?
- Ý định? Làm sao ông có thể nói càn như thế? Chỉ có điều rằng anh ấy có
thể yêu một trong các con ta, vì thế ông phải đi viếng thăm anh ta càng sớm
càng tốt.
- Tôi chẳng thấy có cơ hội nào cả. Bà và mấy đứa có thể đi, hay là để mấy
đứa tự đi, như vậy có thể tốt hơn. Vì bà còn đẹp hơn chúng nó, tôi e rằng
anh Bingley lại mến bà hơn.
- Thôi ông ơi, ông lại tâng bốc tôi rồi. Chắc chắn tôi đã từng có thời xuân
sắc, nhưng bây giờ tôi không thể coi mình là đặc biệt. Khi một người đàn
bà đã có năm đứa con gái trưởng thành thì không nên nghĩ đến sắc đẹp của
mình nữa.
- Ờ, chỉ khi nào người đàn bà ấy không có sắc đẹp gì đáng để nghĩ đến.
- Nhưng mà này, ông đi gặp cậu Bingley ngay khi anh ta đến đây nhé.
- Kể ra thì cũng quá sức tôi rồi. Bà biết đấy…
- Nhưng mà ông phải nghỉ đến mấy đứa con. Chỉ cần nghĩ một trong chúng
sẽ đạt được những gì. Ngài William và phu nhân Lucas cũng nhất quyết đi
chỉ vì mục đích ấy. Ông hẳn biết họ thường không thích thăm viếng người
mới đến. Thật ra ông phải đi, nếu không mấy mẹ con tôi không có lý do
nào đến nếu như ông không đi.
- Bà thật là cẩn thận quá đáng. Tôi tin chắc rằng anh Bingley sẽ lấy làm vui
lòng khi gặp bà, còn tôi sẽ gửi bà mang đi ít dòng để cho anh ta hiểu rằng
tôi sẵn lòng chấp nhận, nếu anh ta chọn một trong mấy đứa con gái của
mình, mặc dù tôi sẽ có ít chữ đề cao con Lizzy.
- Tôi mong rằng ông không làm như thế. Lizzy không có gi hơn những đứa
kia cả, và tôi thấy nó không đẹp bằng nửa Jane, không tươi tắn bằng nửa
Lydia, nhưng ông vẫn luôn thương nó hơn cả!
- Thế bà cho rằng những đứa kia có gì đáng giới thiệu?
- Ông Bennet, làm thế nào mà ông lại có thể sỉ nhục con cái như thế ? Ông