KIÊU HÃNH VÀ ĐỊNH KIẾN - Trang 191

đành bắt buộc phải tiết lộ. Dông dài như thế, tôi nghĩ tôi có thể tin cô giữ
kín vụ việc. Cô em Georgiana của tôi, kém tôi hơn mười tuổi, được giao
cho người cháu của mẹ tôi, Đại tá Fitzwilliam, và tôi giám hộ. Khoảng một
năm trước đây, cô rời trường học, một cơ ngơi cho cô được thiết lập tại
London, và cô cùng với bà quản lý cơ ngơi này đi đến Ramsgate, từ đây cô
tìm đến anh Wickham. Chắc chắn việc này là do chủ định, vì anh ấy và bà
Younge đã quen biết nhau từ trước. Bà đã lừa dối chúng tôi một cách đáng
buồn; qua sự thông đồng và giúp đỡ của bà, anh tán tỉnh Georgiana. Trái
tim dễ mềm yếu của cô em gái có ấn tượng mạnh về lòng tốt của anh đối
với một đứa trẻ, cho đến nỗi cô bé bị thuyết phục rằng nó yêu anh ta rồi
đồng ý cùng anh bỏ đi trốn. Lúc ấy cô bé mới mười lăm, nên đây là một cái
cớ để trốn đi, và sau khi đã nói đến sự khinh suất của nó, tôi lấy làm vui mà
thêm rằng tôi được biết việc này là qua cô bé. Tôi đến gặp hai người một
hoặc hai ngày trước khi họ trù định đi trốn. Georgiana, vì không muốn làm
người anh, mà cô cũng xem như người cha, đau khổ và xúc phạm, đã khai
với tôi tất cả vụ việc. Cô có thể tưởng tượng tôi đã nghĩ gì và hành động
như thế nào. Vì nghĩ đến phẩm giá và tình cảm của em gái, tôi đã giữ kín
vụ việc, nhưng tôi đã viết thư cho anh Wickham (đã bỏ đi ngay sau đấy), và
dĩ nhiên bà Younge bị cho nghỉ việc. Chắc chắn đích nhắm của anh
Wickham là sự sản của em gái tôi, khoảng ba mươi nghìn bảng, nhưng tôi
không khỏi đoán rằng ý muốn trả thù tôi cũng là một nguyên nhân xui
khiến mạnh mẽ. Thật ra, sự trả thù của anh đáng lẽ đã có thể trọn vẹn.
“Thưa cô, tôi đã kể một cách trung thực mọi diễn biến cũng liên quan đến
hai chúng ta. Nếu cô không bác bỏ câu chuyện vì cho là dối trá, tôi hy vọng
cô sẽ rút lại lời kết án của cô về việc tôi đối xử với anh Wickham một cách
tàn nhẫn. Tôi không rõ anh ấy đã gây ảnh hưởng đến cô theo cách nào, với
lời lẽ dối trá ra sao, nhưng có lẽ nên tin rằng anh ấy đã thành công. Trước
đây cô không hề biết gì về các việc này, cô không có khả năng tự tìm hiểu,
và chắc chắn cô không có thiên tư nghi ngờ. Có thể cô tự hỏi tại sao tôi
không kể hết các việc này tối hôm qua. Nhưng lúc ấy tôi không thể giữ tự
chủ để biết có thể, hoặc cần, nói ra điều gì. Về sự thật phía sau những gì tôi
kể ở đây, tôi có thể viện dẫn Đại tá Fitzwilliam để làm nhân chứng. Vì anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.