KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 118

Họ chạy về phía cầu thang ở cuối sảnh, nó sẽ dẫn họ đi thẳng xuống

cửa ra vào toà nhà và ra phố.

Tất nhiên, nếu gã kia đuổi theo họ vào hành lang, hắn sẽ có điểm bắn

hoàn hảo vào lưng họ trong lúc họ chạy xuống. Nhưng không còn cách nào
khác. Ít nhất ở đây, trong giây phút này, Mikey nghĩ một cách điên cuồng,
họ còn nhiều cơ hội hơn khi còn ở trong căn hộ.

Anh chỉnh lại vị trí chạy ngay đằng sau Emma trong lúc cả hai lao hai

bậc một xuống sảnh.

Cô chạm chân xuống sàn trước và lao ra cửa trước, kéo nó mở ra.
Đúng lúc anh bị ngã.

Ở bậc thứ ba từ dưới lên, anh hụt chân và vì không thể dùng đến hai

tay, anh lao xuống rất mạnh, đầu tiên là đập mạng sườn, rồi đến bụng, gỗ
bào mất lớp da trên má và cằm anh một cách đau đớn.

Emma khóc, “Ôi, anh ơi!”
“Chạy đi!” anh gọi.

Nhưng một lần nữa cô lại lờ đi. Cô bước tới và cúi xuống đỡ Mikey

dậy.

Phía trên họ, cánh cửa đóng sầm lại và sàn nhà kêu - anh biết chính

xác là ở điểm nào, ngay bên ngoài căn hộ của họ, nơi ván sàn lỏng lẻo tạo
ra tiếng động đó. Âm thanh ấy nghĩa là tên giết người đang tới đầu cầu
thang ngay lúc này.

Hẳn là hắn đang ngắm bắn.

Bằng cú nhảy bật mạnh, Mikey vươn người lên hết chiều cao của

mình. Anh bước ra đằng sau cô và hét lên, “Chạy!”

Anh cầu nguyện cho cơ thể mình đủ che chắn những viên đạn, ngăn

được chúng và giúp tình yêu của anh - cô gái xinh đẹp của anh - có một cơ
hội trốn thoát ra phố mà không bị thương tổn gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.