KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 216

“Tôi có nghe vài tin trên đài. Chàng trai của chúng ta hả?”
“Phải.”

“Nạn nhân không sao, tôi nghe nói vậy.”
“Còn sống. Tôi không biết có sao không.” Việc nuốt một vật trang sức

sắc nhọn vào bụng sẽ gây ra chuyện gì? Rhyme đưa địa chỉ cho chàng cảnh
sát trẻ. “Xe của đội hiện trường đang đến. Tôi cần cậu kiểm tra hiện trường
và quay lại đây ngay lập tức với bất kể thứ gì cậu tìm được. Sẽ có các cảnh
sát và một thanh tra khu Mười chín ở đó. Tìm xem nạn nhân ở bệnh viện
nào và phỏng vấn cô ấy. Và nhớ mang sổ với bút cho nạn nhân viết. Cô ấy
không nói được.”

“Cô ấy … sao cơ?”

“Đi đi, Lính mới.”
Họ cúp máy.
Chuông cửa dinh thự reo và Thom ra mở, một lát sau anh ta quay lại

với thám tử hãng bảo hiểm Edward Ackroyd. Ông ta gật đầu gần như trịnh
trọng với Rhyme và Cooper.

Viên trợ tá đỡ áo choàng dài của ông ta - không, Rhyme nghĩ bụng,

một lần nữa thay đổi ý kiến về chiếc áo ấy. Nó nên được gọi là áo mưa mới
đúng.

“Cappuccino nữa nhé?” Thom hỏi.
“Anh không phiền nếu tôi đồng ý chứ, thật đấy.”

“Không, không, không,” Rhyme nói nhanh. “Một ly đơn cất.”
“À… giờ anh nhắc thì tôi sẽ nhận nhé. Để dành cà phê cho lần sau

vậy.”

Thom rót ra hai ly nhỏ xíu thảm thương. Cả Rhyme và Ackroyd đều

thêm một chút nước vào ly rượu.

“Glenmorangie,” Ackroyd nói sau khi hớp một ngụm. Ông ta đã phát

âm chuẩn, nhấn mạnh vào âm tiết thứ hai. Ông giơ ly cao lên và ngắm
nghía chất lỏng ánh vàng như trong quảng cáo. “Cao nguyên. Anh biết là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.