KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 250

ràng là dân Ấn Độ. Khá xinh nhưng không hấp dẫn với Rostov. Bà có nước
da nâu xám và mái tóc đen ngắn, lượn sóng, bóng nhẫy như tóc giả trên đầu
búp bê. Hắn có thể thấy khuôn mặt bà ta đang lo lắng. Trong lúc bà lơ đãng
đảo một cái chảo, bà ta nghiêng đầu và Rostov tin rằng bà đang lắng nghe
thứ gì đó làm bà buồn bực: những giọng nói. Hắn cũng nghe kỹ và nhận ra.
Giọng hai người đàn ông đang tranh cãi, nghe có vẻ như vậy, mặc dù
Rostov không rõ lời. Tiếng của họ bị chặn lại. Hắn nghe những tiếng đùng
đục giống như đầu búa đập ở xa xa.

Một lát sau, người phụ nữ quay lại và một người đàn ông trạc năm

mươi, da xám và bụng phệ xuất hiện từ chỗ trông giống cầu thang xuống
tầng hầm. Ông ta đang bị kích động. Rostov thụp xuống nhưng vẫn ghé tai
về phía cửa sổ.

Người phụ nữ tránh ánh mắt ông ta và nói, “Đáng lẽ anh không nên

làm thế.”

“Vì lợi ích của chính nó thôi. Đầu nó toàn ý tưởng ngu ngốc. Ngu

ngốc! Cô cũng quá nuông chiều khi nó còn nhỏ.”

Điều này có thể là thật, Rostov nghĩ.

Đàn bà.
Chỉ có mỗi một công dụng. À, cái đó và nấu nướng nữa.
Giờ hắn lại nghe thấy tiếng vẳng lại của một dụng cụ ở đâu đó trong

nhà. Nghe như máy mài, loại chạy điện. Ai đó đang xây sửa gì đấy.

Một giọng nói khác hỏi điều gì đó. Giọng nam, trẻ hơn. Rostov không

phân biệt được câu hỏi.

Người đàn ông vừa đi từ tầng hầm lên, chắc chắn là cha của Vimal,

quát, “Sunny, con đi vào phòng. Đừng lo chuyện này. Không phải việc của
con.”

Một câu trả lời cũng chẳng nghe ra đâu vào đâu.

“Nó ở trong xưởng làm tượng. Nó ổn. Giờ thì đi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.