CHƯƠNG 4
Hiện trường tội ác ở cửa tiệm Patel Designs trên phố 47 khiến Amelia
Sachs nảy sinh ba câu hỏi.
Một, thủ phạm đã bỏ lại cả trăm viên kim cương - vẫn còn nguyên
trong tủ két mở toang - vậy thì thực ra hắn đã trộm cái gì? Nếu có.
Hai, tại sao Patel lại bị tra tấn?
Ba, kẻ nào đã gọi nặc danh đến báo cáo tội ác và mô tả khá chi tiết tên
tội phạm? Câu hỏi này còn có vế sau nữa: Anh ta có còn sống không? Khi
vừa đến cửa hàng ở tầng ba này cô đã ngửi và biết ngay là đã có nổ súng ở
đây. Cô đoán nhân chứng đã bước vào đúng lúc vụ cướp đang diễn ra, bị
bắn và bỏ chạy, dừng lại ở quầy điện thoại trả tiền dưới phố để gọi 911.
Cửa hàng này nhỏ và khoảng cách giữa khẩu súng và nạn nhân nhiều
lắm cũng chỉ chừng ba tới bốn mét rưỡi. Khó mà bắn trượt được trong
khoảng cách đó. Trong văn phòng hay ngoài hành lang cũng không có tí
vụn vỡ nào. Nhân chứng gần như chắc chắn đã bị trúng đạn.
Trong bộ áo liền quần và đôi ủng màu trắng dành cho đội khám
nghiệm hiện trường, Sachs bước quanh vũng máu khá lớn có hình gần
giống hồ Michigan, và đặt các biển số để chụp ảnh - chúng là những tấm
biển nhỏ đặt tại nơi tìm được các bằng chứng hoặc yếu tố quan trọng trong
hiện trường. Cách kẻ ô bàn cờ, phương pháp tiếp cận duy nhất mà cô dùng,
phương pháp mà cô đã học được từ Rhyme, là việc đi từ đầu này đến đầu
kia của hiện trường, rồi xoay người, bước một bước sang bên cạnh rồi đi
ngược về điểm xuất phát, như cách người ta cắt cỏ vậy. Sau đó, bạn lại
quay một góc chín mươi độ vào tìm kiếm trên hiện trường đó một lần nữa,
“làm ngược lại,” như Rhyme vẫn mô tả.