KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 330

đó là điều không thể xảy ra. Nhưng cậu không muốn hàng xóm trông thấy
cậu và gọi cho cha cậu.

Cô dựa người lên ô tô của mình, một chiếc Mazda cũ màu xanh đậm

(trên đó cũng có nhiều kỷ niệm đáng yêu, mặc dù ghế sau bé đến mức nực
cười). Không còn đủ chỗ cho chiếc xe thứ hai trong gara nữa. Hầu hết
khoảng trống còn lại đã bị một cái ghế băng xộc xệch và các thùng hộp các
tông mềm rũ chiếm dụng. Trên thùng vẫn còn các nhãn dán mờ tịt ghi nội
dung bên trong: Bát đĩa của mẹ. Quần áo từ thiện. Sách vở/giấy.

Cậu nói, “Em biết đấy, anh không phải đang làm chuyện bớt nghiêm

trọng hay gì. Ý anh là, với em, đó sẽ là một sự thay đổi.”

“California ư?” cô hỏi. “Sao lại là Canifornia?”
“Em đã bao giờ đến đấy chưa?”

Adeela bắn cho cậu cái nhìn suy tư, hếch đầu lên. “Trên một vùng đất

mà từ lâu lắm rồi, ở cách đây rất xa, đã có một nơi chốn kỳ diệu mãi tận
miền Viễn tây, vượt ra ngoài tầm với của con người.”

Vimal thở dài. Giờ thì đến lượt cô châm biếm. “Anh chỉ…”
“Disney, Legoland, San Francisco, Yosemite. Em đã trượt tuyết trong

tháng Bảy ở Mamoth đấy.”

“Ý anh không định nói kiểu như em là… từ đó là gì nhỉ?”
“Trẻ ranh, tỉnh lẻ, ngây ngô?”
Cậu thở dài, nhưng chỉ rất nhẹ thôi. Rồi cậu hồi phục ngay. “Thế sao?

Em có thích nó không?”

“Vim! Tất nhiên rồi. Nhưng việc ấy chẳng liên quan gì ở đây cả. Làm

sao anh có thể cứ chọn bừa một nơi và đi… và trông đợi em..

“Không phải trông đợi.”
“… đi cùng anh được?”

“UCLA có một khóa nghệ thuật với môn điêu khắc. Và cả một trường

y vĩ đại nữa. Anh kiểm tra rồi.” Rồi cậu nắm tay cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.