KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 383

“Tôi sẽ bảo cô ta và các cảnh sát khác là có một người bán lẻ ở

Manhattan có thông tin tốt. Tôi sẽ bảo với Amelia rằng anh ta đồng ý gặp
cô ta, chỉ mình cô ta thôi, chỗ kín đáo. Chúng ta sẽ tìm một cửa hàng yên
tĩnh ở đâu đó - không phải quận Kim Cương. Chúng ta tới đó trước, anh và
tôi, giết người chủ. Anh thế chỗ hắn, và khi cô ta bước vào, anh làm việc
anh muốn để tìm xem Vimal đang ở đâu và làm sao để chúng ta bắt được
nó. Chúng ta giải quyết xong vấn đề và anh và tôi được về nhà, lãnh tiền
thưởng.”

Rostov cau mày cường điệu. “Thưởng ư? Khốn nạn, mấy thằng khốn

Guatemala trả thưởng à?”

“Dobprom không trả ư?”
Rostov cười chua chát. Rồi hắn cúi xuống và đặt một bàn tay đáng sợ

lên cánh tay Krueger. “Cái con Amelia này, kuritsa ấy… Ông có thấy chiếc
nhẫn cô ta đeo không? Kim cương đúng không?” Mắt hắn nheo lại và giọng
nói gợi ý đây là một câu hỏi rất quan trọng. “Không phải một viên sa phia
khốn kiếp?”

Lão trả lời, “Đúng. Kim cương đấy.”

Rostov hỏi, “Loại mấy?”
Viện giám định đá quý Hoa Kỳ phân loại kim cương theo bốn chữ C:

trọng lượng cara, màu (color), giác cắt (cut) và độ trong (clarity). Krueger
kể với Rostov, “Tôi chưa nhìn kỹ nhưng đoán là hai cara, màu xanh, sáng
và tôi đoán là loại W1 hoặc -2.”

Điều đó có nghĩa là nó không phải vô khuyết nhưng chỉ có những lỗi

rất nhỏ, không thấy được bằng mắt thường. Một viên đá đáng kính trọng.

“Sao anh lại hỏi?” Krueger thắc mắc dù đoán là mình cũng đã biết

điều gã điên đang nghĩ trong đầu.

“Chúng ta cần làm cô ta đau và tôi cần một món quà lưu niệm.” Hắn

nhìn Krueger thật gần. “Ông không phiền đấy chứ?”

“Tôi chỉ quan tâm đến chuyện anh tìm ra Vimal thôi. Anh muốn làm

gì cũng được, nhưng không được giết cô ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.