KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 395

Ngay khi cô kinh ngạc phát hiện ra một sợi dây thép dày được mắc ở

tầm cổ chân thì gã đàn ông đã lao tới và nện lên lưng cô, đầu gối hắn đạp
hết không khí ra khỏi phổi cô, làm cô buồn nôn. Cơn đau nuốt trọn lấy cô
và cô hét lên. Chiếc mũ yarmulke đã bay mất còn hắn thì đang đội mặt nạ
trượt tuyết quen thuộc.

Lúc cô với tay lấy vũ khí, hắn đã lôi nó ra khỏi bao súng của cô và

nhét vào túi, cùng với điện thoại của cô. Hai bàn tay hắn đều đi găng vải.
Rồi hắn chụp chính còng tay của cô lên hai cổ tay cô, đã bị vặn ra sau. Hắn
còn nện một cú vào phần dưới lưng cô một cách không cần thiết. Cô kêu
lên khi cơn đau mới tỏa khắp cơ thể, giống hệt như cơn đau từ cú ngã
xuống tấm ván ở công trường.

Gã đàn ông dừng lại vì bị lên cơn ho. Cô cảm thấy hơi thở và nước bọt

của hắn bắn vào cổ mình. Mùi rượu, tỏi và quá nhiều nước hoa cạo râu.

Cô cảm nhận được kẻ tấn công đang cúi xuống. Cô căng người, chờ

đợi cú đấm một lần nữa. Nhưng không, việc này rất lạ. Hắn chi xoa ngón
tay thứ ba trên bàn tay trái của cô, cứ như đang nghiên cứu chiếc nhẫn cưới
hay nhẫn đính hôn của cô vậy.

Cô định nói, “Có người biết tôi ở đây. Đây là một ý rất tồi..”

“Suỵt, kuritsa bé nhỏ,” trọng âm Nga vang lên. “Suỵt.”
Lúc đó cô nửa bị bê, nửa bị kéo vào trong căn phòng phía sau cửa

hàng. Hắn thả mạnh cô lên sàn văn phòng lót thảm, ngay bên cạnh thi thể
bất động, nhợt nhạt của một người đàn ông, chắc chắn là Abraham
Blaustein, ông chủ. Từ trong túi quần, người Nga lôi ra một con dao rọc
giấy và dùng ngón cái đẩy lưỡi dao bóng loáng trồi lên.

Và rồi, cô nhớ lại điều Lincoln Rhyme vừa nói.

Anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm đó nữa…
Những lời cuối cùng anh sẽ nói với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.