CHƯƠNG 59
Giờ thì sao?
Vimal Lahori trèo lên phố, bước ra khỏi bầu không khí ngột ngạt, đậm
mùi muối của tàu điện ngầm. Bên trong đường hầm còn lẩn khuất một chút
- chỉ một chút - mùi nước tiểu.
Cậu hít vào thật sâu. Không khí lạnh và ẩm, bầu trời xám xịt. Cậu
đang đi bộ qua những ngôi nhà đơn hộ, khiêm tốn với khoảng sân được cắt
tỉa gọn gàng. Trong đó là những ông chồng, bà vợ và lũ trẻ, cậu biết - dù
không có một bằng chứng hiện hữu nào của bọn trẻ cả. Trong vùng ngoại ô,
những cái sân như thế này sẽ có cả xe ba bánh lẫn đồ chơi. Ở thành phố thì
không.
Ở đây không có nhiều người đi trên phố - một phụ nữ trong chiếc áo
mưa màu vàng đang đẩy túi mua hàng tạp hoá. Một doanh nhân. Cả hai đều
cúi gằm mặt và co vai lại dưới cơn gió lạnh buốt. Họ trở về với những tổ
ấm kiểu nào nhỉ? Vimal tự hỏi. Ấm cúng, dễ chịu, cậu cá là thế. Chuyện
đây chỉ là ước đoán của cậu không phải là điều quan trọng; cậu ghen tị với
họ là vì muốn ghen tị với họ mà thôi.
Cậu dừng bước và đọc một tờ báo bay vụt qua trong gió. Nó nằm ngay
dưới chân cậu trên vỉa hè.
Cậu khẽ cười và nghĩ: Giấy bọc đá.
Cậu ngồi xổm và nghiên cứu cục đá dưới chân. Trên đoạn phố này, lối
đi bộ làm bằng đá xanh - đã được lát từ cả trăm năm trước, có khi hơn. Tên
gọi bắt nguồn từ tuổi tác của nó chứ không phải màu gốc của loại đá này -
nó màu xám cơ. Theo thời gian, viên đá đã biến chuyển để lộ ra những sắc
xanh da trời và đôi khi còn có màu xanh lục hay đỏ nữa. Cậu ấn một bàn
tay lên đá, tự hỏi nó sẽ thích được tạc thành gì. Ở mẩu đá đặc biệt này, cậu