tưởng tượng ra một bức phù điêu - một bức tượng ba chiều nông mang
dáng hình một con cá. Nó sẽ trở thành vật trang trí nền cho bức tượng Con
sóng của cậu. Tạc nó rất dễ dàng. Cậu sẽ chỉ đơn giản loại bỏ những phần
thừa không thuộc về một con cá koi, như Michelangelo.
Cậu lại đứng lên và tiếp tục đi về phía nhà mình.
Những ý nghĩ vui vẻ về con cá và các dụng cụ điêu khắc đang chờ cậu
ở nhà bất chợt bị thay thế bằng một hình ảnh khác, không thể tránh khỏi:
bàn chân bất động của ông Patel trên sàn xưởng, hướng lên trần nhà. Ký ức
này không ngừng quay lại. Hết giờ này đến giờ khác. Rồi hình ảnh này lại
bị thay thế bằng những ký ức về chuyện cha cậu nhốt cậu trong xưởng, sự
phản bội của con trai ông Nouri, cái chết của ông Weintraub, cảnh sát.
Kim cương. Tất cả là tại kim cương.
Cậu khẽ rùng mình vì tức giận.
Câu hỏi lại hiện lên một lần nữa. Giờ thì sao?
Trong vài phút tới, Vimal sẽ gặp cha cậu. Ông già sẽ nói gì? Mong
muốn của Vimal muốn rời khỏi thành phố này không hề lay chuyển. Nhưng
giờ cậu chẳng có cái cớ gì để thoát thân nữa - lí do là một kẻ giết người
đang đuổi theo cậu… và cả lí do cậu sẽ bị bắt vì đã “ăn cắp” kimberlite của
ông Patel nữa, rốt cuộc rõ ràng nó chẳng có giá trị gì. Nỗi sợ đã qua rồi. Và
cha cậu sẽ lại ép buộc cậu ở lại. Liệu Vimal có đủ can đảm nói ra không?
Đã an toàn thoát khỏi tên giết người. Vậy mà vẫn chẳng được an ủi
chút nào. Tàn nhẫn làm sao?
Chà, cậu sẽ nói không. Bụng dạ cậu thắt lại trước ý nghĩ ấy. Nhưng
cậu sẽ làm. Cậu sẽ làm.
Cậu thấy mình đang bước ngày càng chậm. Việc phanh lại trong vô
thức này làm cậu buồn cười.
Khi còn cách nhà cậu khoảng hai dãy nhà, cậu đi qua một lối lái xe -
lối chạy vòng ra sau một căn nhà gỗ. Cậu nghe tiếng một người đàn ông
kêu thất thanh. “Ai đó, làm ơn giúp tôi? Tôi bị ngã.”