về anh ấy, làm ơn gọi em.”
“Chị sẽ gọi. Được.”
Cô gái trẻ cúp máy.
Sachs rẽ vào lề đường để chờ, nhận được hai hồi còi và một ngón tay
thối. Lờ tịt tất cả bọn họ.
“Nhanh nào, nhanh nào,” cô thì thầm, một lời cầu xin đến Lon Sellitto.
Chân cô nhấp nhổm sốt ruột và cô đã quyết tâm không nhìn vào điện thoại.
Cô vẫn nhìn.
Rồi úp mặt nó xuống ghế hành khách bên cạnh mình.
Ba phút đằng đẵng trôi qua Sellitto mới gọi lại. Schoal đã cho anh biết
tất cả những đất đá và chất thải do đào bới của công trường Northeast Geo
ở Brooklyn đều được kéo đến Trạm chuyển đổi XD và PD #4. Trên sông,
phía đông Cobble Hill. Ông ta giải thích, “Hằng trăm công ty dùng nó, từ
khắp nơi trong thành phố.”
“Hiểu rồi,” cô nói. Cô dậm chân vào cần số để lên số một và thả chân
phanh, lao vào dòng xe cộ chỉ trong ba giây và đã đẩy lên số năm.
Cô biết chỗ bãi rác và cầu cảng sà lan đó. Chúng ở phía nam Bến tàu
Công viên Brooklyn Bridge, cách đây năm phút - ít nhất với chiếc Torino là
như vậy - nếu giao thông chịu hợp tác. Điều này rõ ràng là không được rồi.
Cô đặt đèn hiệu màu xanh lên bảng điều khiển, hạ số và quay lại lề đường.
Cô lại tăng tốc lần nữa, hi vọng nhiệt thành là không ai bị xịt lốp xe và mất
lái trước mặt cô.
“Lon, dự kiến năm phút nữa tôi có mặt, hi vọng thế. Gọi cho cảnh sát
và ESU đến bãi rác ngay. Lặng lẽ tiếp cận.”
“Được rồi, Amelia.”
Cô không buồn tắt điện thoại mà để Sellitto tự cúp máy. Sachs không
dám rời tay khỏi bánh lái trong lúc tăng tốc trên lề đường gập ghềnh, gương
cạnh của cô chỉ cách trụ bê tông bên phải và làn xe bên trái có vài phân.
Cô nghĩ: Mình đã muộn quá chưa?