trường khoa học viễn tưởng. Những chiếc hộp kim loại màu xám, dây nhợ,
máy biến thế. Cô dừng xe lại trước mặt một toà nhà công nghiệp gạch đỏ.
Có thể hồi xưa là nhà máy, nhưng giờ là văn phòng của khoảng sáu công ty
quảng cáo, hãng thiết kế và các nhà sản xuất đồ cao cấp. “Monti’s Gourmet
Chocolates” nằm ở tầng trệt, và mũi cô cho biết công ty này làm các sản
phẩm hấp dẫn của họ tại chỗ. Cô tự hỏi mình ăn nó lần cuối là khi nào.
Không thể nhớ nổi. Rồi cô quên luôn cả câu hỏi ấy.
Ngoài bốn xe cứu hoả và một chiếc chỉ huy của FDNY
, còn có năm
sáu chiếc xe tuần tra xanh trắng và một chiếc không có biển hiệu gì đậu rải
rác bên phía trạm biến áp phố John. Có tám cảnh sát mặc đồng phục, hai
thanh tra mặc thường phục và một đội trưởng đồn cảnh sát địa phương mặc
áo vest. Ông là người Mỹ gốc Phi, gân guốc, da rất tối màu và mái đầu hói
đến hoàn hảo. Archie Williams. Cô từng làm việc với ông ta. Thích tính hài
hước của ông. Ông đã từng an ủi một nạn nhân bị tấn công đang rất sốc
bằng câu nói, Không, không, tên ông rất dễ nhớ: Archibald. Và ông chỉ vào
cái đầu bóng loáng của mình.
Sở cứu hoả New York
Williams nói, “Thanh tra.” Rồi ông liếc sang Pulaski, anh ta tự giới
thiệu. Một cái gật đầu.
Bên cạnh ông đội trưởng là sếp của FDNY, mặc đồng phục. Người đàn
ông có làn da nhợt nhạt nhưng thân hình chắc nịch đã ở tầm năm mươi lăm
tuổi. Vincent Stanello. Khi ông ta bắt tay, Sachs để ý thấy ông ta có một vết
sẹo rất lớn, từ một vết bỏng nhiều năm trước.
Ông ta giải thích rằng các lính cứu hoả đã toả đi khắp khu vực này
cùng với khoá ga - những cái gậy dài dùng để đóng đường ống ga dưới
lòng đất, các van đóng mở của chúng có thể tiếp cận được thông qua những
ô cửa nhỏ hình vuông đặt trên phố, các vỉa hè và trong sân nhà. “Chúng tôi
đã có khoảng sáu đội tắt ga đang làm việc. Đội trưởng Rhyme đã nói phải
bám lấy đường cắt ngang khu trung tâm của Vinegar Hill. Văn phòng anh
ấy gửi cho chúng tôi cái này.” Ông ta giơ điện thoại lên, trên đó là bản đồ
của Don McEllis.