KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 124

“Lão đây không nói nhảm.” Ông lão khẽ vuốt chòm râu dài trắng như

tuyết, chậm rãi nói, “Năm đó, Trần A Kiều lui về cung Trường Môn, thành
tâm cầu xin trời xanh suốt hai mươi năm để có thể nối lại duyên tình vợ
chồng với Lưu Triệt. Ý niệm chân thành cuối cùng cũng khiến trời xanh
cảm động nên ánh xạ một hồn một phách ở ngàn năm sau, cũng chính là
Hàn Nhạn Thanh.”

“Tôi không tin.” Sắc mặt Hàn Nhạn Thanh dần biến thành trắng bệch,

“Một hồn một phách làm sao có thể tập hợp lại thành người.”

“Trời xanh cảm động ý niệm chân thành nên sai lão ban cho nước thánh,

mới có Hàn Nhạn Thanh hôm nay.” Nguyệt Lão cười híp mắt. “Nếu không
thì làm sao Hàn Nhạn Thanh ngàn năm sau lại có cùng dung nhan với Trần
A Kiều của hai ngàn năm trước, làm sao có thể trở lại Hán triều nhập ngay
vào thân thể Trần A Kiều?”

“Chẳng phải nói là vì chuyện Vu cổ của Sở Phục sao?”

“Vu cổ của Sở Phục chỉ là cái 'nhân'.” Ông lão chậm rãi nheo mắt,

“Chuyện nhân thế có 'nhân' có 'quả' ở trong cõi U Minh. Chân tình của Trần
A Kiều có thể lay động trời xanh nên trời xanh để cho Hàn Nhạn Thanh
xuyên qua thời gian không gian, cho nàng ta một cơ hội làm lại từ đầu.”

“Đám già cả các người không lo tu hành, vậy còn gọi là thần tiên cái nỗi

gì?” Lửa giận dần dần thiêu đốt lý trí Hàn Nhạn Thanh, “Chẳng lẽ trên thế
giới này chỉ có Trần A Kiều là si tình nhất? Các người cảm động vì ý chí
của nàng ta, vậy Hàn Nhạn Thanh thì sao, nếu tôi phải phụng hiến vì ý chí
của nàng ta, vậy ý chí của tôi sẽ ra sao?”

Ông lão không nói, nhìn qua vai của nàng về phía sau. Hàn Nhạn Thanh

quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy hai cô gái đứng dựa lưng vào nhau trong
làn sương mù. Một cổ điển tao nhã, một hiện đại năng động, chính là Trần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.