KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 126

“Các người cho là tôi là ai? Hán Vũ Đế là hạng người nào, tôi có tài đức

gì để ngăn cản y chứ?”

“Ha ha”, ông lão vuốt râu mỉm cười, “Nhớ câu thơ ta đọc ban đầu

không?”

“Nhân duyên thuở trước đá Tam sinh?”

“Đúng vậy, chẳng phải vẫn nghe nói nhân duyên là do trời định sao? Mỗi

một tượng đất trên đá Tam sinh tượng trưng cho một người trong thế gian,
thông qua tơ hồng để quyết định nhân duyên. Tượng đất của Lưu Triệt có
dây tơ hồng ràng buộc với rất nhiều tượng đất khác. Ta có thể giúp ngươi
làm lại từ đầu những sợi tơ hồng này.”

Hàn Nhạn Thanh im lặng, vĩ đại như Hán Vũ Đế Lưu Triệt mà tình cảm

cũng phải phụ thuộc vào mây sợi tơ hồng dính trên thân như thứ trò đùa kia,
thì thật sự là làm cho mọi người cảm thấy nực cười. “Cứ cho là thế thì tôi
vẫn muốn biết tại sao có nhiều người con gái trong đời Lưu Triệt như vậy
mà các người lại cứ phải chọn tôi?”

Ông lão mỉm cười, “Đây cũng không phải là quyết định của chúng ta.

Phải biết rằng, mặc dù trên thân Lưu Triệt quá nhiều tơ hồng nhưng phần
lớn chỉ là hư ảo, có lẽ chỉ sợi dây tơ hồng ban đầu dính với Trần A Kiều là
thật nhất.” Ông lão nhìn Hàn Nhạn Thanh, chậm rãi nói vẻ thâm thúy,
“Chẳng phải thời niên thiếu y đã có tình cảm chân thành nhất định đối với
A Kiều hay sao?”

“Hàn Nhạn Thanh, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi”, ông lão xoay

người, từ từ biến mất.

“A Kiều, đây chính là điều ngươi muốn sao?” Hàn Nhạn Thanh nhìn

Trần A Kiều đang ngủ trong đám cỏ huân y, vừa nói vừa phiền não bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.