KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 134

[4] Dịch: Đời người nếu mãi như vừa gặp, gió thu có khiến quạt hoa sầu? Đây là những câu thơ

nổi tiếng trích trong một bài thơ của Nạp Lan Tính Đức người Mãn đời nhà Thanh.

Nhạn Thanh bảo Lục Y dìu đi ra ngoài, thấy Lộng Triều bế Trần Sơ bé

bỏng từ trong viện chạy ra còn Thân Hổ thì đuổi theo ở phía sau, liền bảo:
“Cho ta nhìn tiểu muội muội.”

Quách Giải ở một bên mỉm cười, quay đầu nhìn lại, khẽ gật đầu hỏi thăm

nàng.

“Sư muội!”

“Quách sư huynh”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười chào, “Đa tạ ơn cứu

mạng của sư huynh.”

“Đủ rồi.” Thân đại nương túm lấy Tiểu Hổ Tử, lau mồ hôi trên trán, khẽ

tát vào má nó, “Gọi lung tung gì thế? Về bối phận thì Sơ Nhi là cháu chứ
không phải là em gái của con.”

Hàn Nhạn Thanh hơi chần chừ nhưng rồi vẫn hỏi khẽ: “… Miếng ngọc

bội đâu?”

Quách Giải chau mày, lấy ngọc bội từ trong ngực ra đưa cho nàng, thấy

nàng lật qua lật lại nhìn một hồi, tỏ vẻ buồn rầu rồi bảo Lộng Triều bế Trần
Sơ tới, trân trọng đeo vào cổ nó.

Quách Giải nghi hoặc hỏi: “Vì sao muội coi trọng miếng ngọc bội này?”

“Bởi vì…” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười, ánh mắt hơi sầm xuống, “Bà

ta… là mẫu thân của muội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.