KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 132

Chữ yêu thương cuối cùng là ám chỉ đứa bé hay chính là y?

Nàng thở dài, “Rất xin lỗi, A Kiều, ta không làm được. Đúng vậy, ta kế

thừa tình yêu của ngươi với y, nhưng mà, đồng thời còn cả oán hận nữa. Có
lẽ tình yêu của ngươi đã khỏa lấp oán hận của ngươi nhưng với ta thì không
thể, bởi vì ta không chỉ là Trần A Kiều, ta còn là Hàn Nhạn Thanh.”

Nàng lắc lắc đầu, vứt bỏ tất cả mọi ý nghĩ vẩn vơ, “Mẫu thân, bế đứa bé

cho con nhìn một chút.”

“Con đó”, Thân đại nương gí vào chóp mũi của nàng một cái, “Đã làm

mẫu thân rồi mà vẫn còn thẹn thùng.” Bà quay người gọi, “Bế tiểu thiếu gia
và thiếu tiểu thư vào cho tiểu thư nhìn.”

Lục Y liền mỉm cười đi ra ngoài, một lát sau bế một bé trai tới, “Thiếu

tiểu thư bị Lộng Triều thiếu gia bế không chịu giao, tôi không thể làm gì
khác hơn là bế tiểu thiếu gia tới đây.”

Hàn Nhạn Thanh đón bọc tã lót, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn

của con mình, mỉm cười nựng yêu, đứa bé cười toe toét rất ngộ nghĩnh.

“Đứa bé này thật đáng yêu.” Thân đại nương cũng rất vui mừng, âu yếm

nhìn, “Phải rồi, Nhạn Nhi, đặt tên cho đứa bé này là gì?”

Nàng ôm chặt con, không chút do dự đáp, “Mạch”

“Mạch?”

“Vâng”, Hàn Nhạn Thanh chống cằm, “Chữ ‘Mạch’ trong câu ‘Mạch

thượng hoa khai hoãn hoãn quy’

[3]

.

[3] Dịch: Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.