KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 131

Hàn Nhạn Thanh quan sát Tiêu Phương, bỗng nhiên cười khúc khích,

“Sư phụ, mấy ngày rồi người không rửa mặt đó, râu ria lởm chởm, không
còn phong độ tuấn tú thường ngày.”

Tiêu Phương đưa tay lên mặt, lập tức hiểu ra, bèn mỉm cười nói, “Không

phải là do cô làm cho ta mệt nhọc hay sao? Mấy ngày nay sốt cao, mặt lúc
xanh lúc đỏ nên ta đâu dám rời đi nửa bước.”

“Tôi ngủ mê man mấy ngày cơ à?”

“Ba ngày”, Tiêu Phương ý tứ liếc nhìn nàng, “Khi sinh xong mới thật là

khẩn cấp, mấy ngày qua cô trải qua những giờ phút cực kỳ nguy hiểm. Giờ
đã tỉnh lại thì chắc không còn đáng ngại nữa, ta về nghỉ ngơi đây.” Tiêu
Phương nói xong liền vén rèm đi ra ngoài. Một lát sau, Thân đại nương dắt
Lục y vào, thấy hình dáng tiều tụy của nàng thì mắt đỏ hoe.

“Mẫu thân!” Hàn Nhạn Thanh phải an ủi bà, “Mẫu thân đừng khóc,

không phải là con đã tỉnh rồi sao.”

“Con đó”, Thân đại nương trách yêu nàng, “Làm mẫu thân sợ chết mất.”

Bà hồi tưởng lại chuyện cũ, “Nếu ngày đó có một vị thần y như Tiêu đại
phu thì có lẽ Lăng Nhi của mẫu thân đã không chết.”

“Mẫu thân!” Nàng hiểu rằng bà đang nhớ lại người con gái mất sớm của

mình, “Từ nay về sau con sẽ là con gái của mẫu thân, tỷ tỷ của Tiểu Hồ
Tử.”

“Được rồi, được rồi!” Thân đại nương vuốt tóc nàng, nói liên tiếp mấy

chữ rồi, rồi cúi đầu lau nước mắt. Nàng nằm trong lòng nghĩa mẫu, hồi
tưởng lại những lời cuối cùng của Trần A Kiều, “Giúp ta, giúp ta sinh con,
giúp ta nuôi lớn, dạy dỗ, còn nữa, giúp ta… yêu thương…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.