KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 177

“Mẫu thân!” Một đứa bé chừng hai ba tuổi loạng choạng chạy trong

tuyết, cầm trong tay một quả cầu gỗ gọi bập bẹ.

“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh vội vàng dừng tay ôm lấy con trai, hôm

một cái lên mặt nó, đón lấy quả cầu gỗ khảm vào vị trí con mắt của người
tuyết rồi lui về phía sau mấy bước, kiêu ngạo ngắm nhìn tác phẩm của
mình, tự khen, “Đẹp quá!”

“Chỉ là một người tuyết mà thôi!” Mạnh Tắc Nhiên bĩu môi cực kỳ coi

thường, “Ngươi cho rằng mình cùng độ tuổi với con trai à?”

Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Sư tổ!” Nàng khum tay đặt vào vành tai trái

của mình, “Người nói gì, con nghe không được rõ.”

Mạch Nhi toát mồ hôi, vẻ mặt của mẹ mình bây giờ không khác gì con

sói đội lốt bà ngoại trong câu chuyện cổ tích hàng ngày mẹ vẫn kể lúc đi
ngủ.

“Ta không nói gì cả” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu quầy quậy. Qua gần ba

năm sống cùng với nàng, lão đã hiểu rõ, Hàn Nhạn Thanh là người có vẻ
ngoài như thiên sứ nhưng thực chất là ma quỷ. Nếu không hiểu câu gió
chiều nào che chiều ấy thì chắc chắn những ngày tiếp theo sẽ bị hành hạ thê
thảm.

Hàn Nhạn Thanh vui vẻ, dịu dàng hỏi, “Muội muội đâu rồi?”

“Muội muội ở trong phòng. Muội muội kêu đói bụng.”

Nàng đột nhiên cảm thấy nhói lòng, im lặng không nói gì.

“Mẫu thân bảo Quách thúc thúc nấu cơm ngay bây giờ. Tảo Tảo có nói

nó muốn ăn cái gì không?”, Mạnh Tắc Nhiên ở bên cạnh vội vàng liều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.