KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 191

“Xem ra Trần công tử muốn đi rồi.” Mi Vũ che miệng cười một tiếng,

“Mi Vũ có thể hỏi công tử một vấn đề hay không?”

Hàn Nhạn Thanh xoay ngươi lại nhìn nàng ta.

“Công tử rốt cuộc là làm việc cho ai?”

“A Vũ hỏi vấn đề thật kỳ quái”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười quay đầu lại,

trong mắt ánh lên những tia tối thẫm vừa thần bí vừa mê hoặc, “Ta không
thể làm việc vì bản thân mình sao?”

“Người giấu giếm được nha đầu ngốc Phi Hoằng kia nhưng không lừa

gạt được Mi Vũ nhiều năm lăn lộn trong chốn phong trần.” Cô gái không vì
thế mà đổi ý, mệt mỏi gạt mấy sợi tóc, mỉm cười nói, “Trần công tử thực ra
là nữ giả nam trang. Một người con gái yếu đuối vô duyên vô cớ dính dáng
vào việc tranh đấu ở biên ải, nếu không có lý do thi có ai tin?”

“A Vũ quả là thông minh”, Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, che giấu ánh mắt

hơi có vẻ mỉa mai, “Ai bảo phụ nữ thì phải dựa vào cái gì dó mới có thể tồn
tại?” Nàng chậm rãi giơ tay lên, đặt vào ngực mình, “Ta chỉ làm theo lý
tưởng ở trong này. Ta hy vọng có một ngày thế giới này sẽ hòa bình, yên
ấm, tất cả mọi người sống trong trời đất đều có thể sinh hoạt yên ổn, tươi
cười vui vẻ. Ta hy vọng có một ngày Hung Nô trông thấy người Hán là
khiếp đảm, không dám tùy ý xâm phạm biên giới chúng ta gây chiến tranh
nữa. Ta hy vọng có một ngày công bằng, chính nghĩa sẽ là tín ngưỡng của
mỗi người, lập công sẽ được thưởng, giúp người sẽ nhận được báo đáp, giết
người sẽ bị vương pháp chế tài... Ta biết điều này là rất khó, rất khó.” Nàng
nhướng mày, cố ngăn vẻ xúc động trên gương mặt Mi Vũ. “Vậy đó!”, nàng
nói giọng thật thấp, “Ít nhất có thể làm được chút nào hay chút ấy.”

Bao nhiêu trong những lời này là thật từ đáy lòng, bao nhiêu là đổi lấy sự

trung thành của cô gái xinh đẹp trước mặt, chính bản thân Hàn Nhạn Thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.