KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 192

cũng không biết. Lúc nhỏ nàng đã tin tưởng vào điều này, nhưng từ khi cha
nàng vứt bỏ vợ con đến khi trưởng thành nàng lại ghét cay ghét đắng nó.
Mãi đến thời điểm nói ra mấy lời vừa rồi, nàng mới phát hiện ra rằng ở sâu
trong đáy lòng, nàng vẫn mong có thể tin tưởng được điều này. Mặc dù hơn
một nửa những việc nàng làm sau này không thể phù hợp với lời nói hôm
nay.

“Ta phải đi rồi”, Hàn Nhạn Thanh cáo từ, phân công việc cuối cùng,

“Vẫn như cũ, thay ta cố gắng hết sức hỏi thăm về một cô gái tên là Quý Đan
Tạp, có lẽ... còn có tên khác nữa. Tuy các cô chưa chắc đã biết nàng ấy
nhưng nàng ấy nhất định có thể nhận ra dấu vết của ta.”

“Mi Vũ biết rồi.” Cô gái khom người thi lễ, “Công tử đi cẩn thận.”

Hàn Nhạn Thanh đẩy cửa bước ra ngoài. Phi Hoằng đứng chờ ngoài cửa

cách đó không xa, thấy nàng liền khẽ mỉm cười, “Công tử phải đi rồi sao?”

“Ừm”, Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu. Sự si mê vô lý của tiểu nha đầu này

khiến nàng khá nhức đầu, có ý muốn nói thẳng ra để cho cô nàng dứt bỏ hết
tình ý đó đi, nhưng lần này thời gian cấp bách, chỉ có thể thế thôi.

“Qua nhiều năm như vậy, Mi Vũ cảm thấy vị Trần công tử này của chúng

ta thế nào?” Trong phòng, một phụ nữ áo lam đẩy cửa từ mật thất bước ra,
trên mặt đã xoá hết nếp nhăn, không còn trẻ tuổi mà cũng không cho thấy là
đã già, chính là Dung ma ma, tú bà của lầu Di Hồng năm xưa – tiền thân
của lầu Mãn Phong hiện giờ.

“Ma ma!”, Mi Vũ cất tiếng, “Ma ma ở bên cạnh, không phải đã nhìn thấy

tất cả sao? Trần công tử là người rất tốt.”

“Con đó”, Dung nương cười, không so đo việc nàng tránh nặng tìm nhẹ,

“Xét theo việc đã làm trong mấy năm qua thì vị Trần công tử này thật sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.