KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 247

Tháng Bảy Nguyên Sóc thứ năm.

Vệ Thanh vừa mới được phong Đại tướng quân đã trở về Trường An.

Trận chiến Mạc Nam giành thêm một bước tiến là củng cố các trấn quan
trọng ở Sóc Phương giúp cho đế đô Trường An không còn nguy hiểm bị
Hung Nô uy hiếp trực tiếp. Thiên tử nghĩ tới công lao ba quân chinh chiến
nên đích thân đến lầu Chung Cổ nghênh đón để bày tỏ ý ngợi khen. Dân
chúng thành Trường An tràn ra khỏi nhà, quan sát Đại tướng quân Vệ
Thanh oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa trắng đi hiên ngang hùng dũng trên
đường phố Trường An. Phía sau hắn là vô số tướng sĩ Đại Hán chẳng sợ
chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây vì cuộc sống an vui của trăm họ.
Cuối cùng là một hàng dài xe tù được tinh binh canh giữ, đi đầu chính là
Hữu Hiền vương Lạc Cổ Tư của người Hung Nô.

“Con ơi!”, một bà lão từ ven đường lao ra, “Con trai ta đã chết bởi tay

người Hung Nô. Bọn Hung Nô các người hãy đền mạng cho con trai ta.”

Dân chúng nhanh chóng bị kích động gào thét phẫn nộ, “Đứa con trai

nhỏ của ta cũng bị chết trong tay đám người Hung Nô. Bọn người Hung Nô
tàn ác.” Có người nhặt rau quả bên cạnh ném tới. Nhất thời, vô số đồ thiu
quả thối ném tới tấp vào xe tù khiến quân Hán canh giữ phải cố sức duy trì
trật tự nhưng vô ích.

“Đủ rồi!”, Lạc Cổ Tư ở bên trong xe tù nhướng cặp mày rậm lên hét lớn,

dù sa cơ thất thế nhưng vẫn toát ra khí phách hào hùng. “Lão tử đã rơi vào
tay các ngươi, muốn chém muốn giết thì cứ việc, lão tử mà nhíu mày thì
không phải là người Hung Nô.”

Mọi người ngẩn ra, vẫn tiếp tục ném đồ vào xe tù nhưng dần dần không

nhằm vào Lạc Cổ Tư nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.