KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 140

nhiên sẽ một bước vinh hoa, nhưng ngươi đã tự hỏi bản thân mình có thể
chịu đựng được hậu quả nếu thua chưa?”

Lý Nghiên há hốc miệng, muốn phản bác nhưng không nói nên lời.

Những lời vừa rồi của Lưu Lăng quá sắc bén, đánh trúng vào điểm mù cô
không thấy, hoặc có lẽ là do cô biết nhưng cố ý tránh né. Trong một khoảnh
khắc, cảm giác mờ mịt xâm chiếm tâm hồn khiến cô không biết làm gì.

“Ta chỉ nói đến thế”, Lưu Lăng kết thúc, “Nếu là Lý tiểu thư nghe không

lọt tai thì Lưu Lăng xin đợi xem.” Nàng không quay đầu lại, vòng qua ngọn
giả sơn rồi đi thẳng. Lý Nghiên đứng im một chỗ nhìn hút theo. Cơn gió
cuối mùa xuân man mác thổi qua mang theo mùi cỏ thơm nồng, rõ ràng
khiến người ấm áp nhưng vẫn thổi y phục dán chặt vào da thịt.

Tối đến, khi bệ hạ cùng Phi Nguyệt trưởng công chúa đều đã rời phủ thì

Lưu Tịnh cho triệu Lý Nghiên tới hỏi, “Hôm nay Phi Nguyệt trưởng công
chúa nói với ngươi những gì?”

Tuy Bình Dương trưởng công chúa chỉ ngồi một chỗ trong phủ Bình

Dương hầu nhưng không có chuyện gì có thể giấu giếm được nàng ta. Lý
Nghiên đã biết trước nên không hoảng loạn, bình thản đáp, “Chẳng qua chỉ
là khuyên nhủ Nghiên Nhi rút lui mà thôi.”

“Buồn cười”, Lưu Tịnh hừ lạnh, “Cô ta nghĩ chỉ với mấy câu nói là có

thể xoay chuyển tình thế hay sao? Nghiên Nhi, ngươi không bị cô ta thuyết
phục chứ?”

“Làm sao có chuyện đó được” Lý Nghiên dịu dàng ngẩng đầu lên, “Cô

ấy là tỷ muội với Trần hoàng hậu nên nói vậy cũng không lạ.”

“Lý lẽ là ở đây”, Lưu Tịnh đứng dậy, cầm lấy tay cô, ngắm nhìn dung

nhan rồi thở dài, “Ngươi đẹp như hoa, ngay cả bản cung cũng thấy yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.