KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 149

Cô không phải không hiểu ý ca ca, chỉ là không muốn suy nghĩ đến. Ít

nhất, Trần nương nương sẽ không có ở bên cạnh bệ hạ trên đường từ điện
Tất Đường tới cửa nam cung Cam Tuyền!

Suối nước từ núi Cam Tuyền chảy qua cung Cam Tuyền đổ vào hồ có tên

là Ánh Nguyệt, gia nhân của phủ Bình Dương hầu lại được bố trí ở bờ hồ.

Mới vào đầu hè, hoa sen nở khắp hồ. Cô chọn chiếc váy dài màu xanh

như nước, búi mái tóc đen của mình thành một búi xinh xắn rồi ngồi bên bờ
hồ, ngửa đầu nhìn mặt trời sáng chói trên cao. Nước suối lạnh băng chảy
qua khiến đôi chân ngọc khẽ run lên. Đằng xa, loan giá đế vương đang theo
đường núi ngoằn nghèo đi đến, khí thế uy nghiêm. Hồ không sâu lắm, cô lội
nước lách đi giữa những đóa hoa sen làm phấn hoa bám khắp y phục, tỏa
mùi thơm ngát. Khi loan giá ngang qua cây cầu dài chín nhịp, cô ở dưới hồ
nghiêng người hành lễ với dáng điệu hơi bối rối, “Tham kiến bệ hạ!”

Nước suối tràn qua đầu gối, thấm ướt tay áo váy. Một cơn gió nhẹ thổi

qua mặt hồ. Đã đầu hè nhưng cô cũng không khỏi lạnh run lên, tay áo váy
bồng bềnh trong nước gần như cùng hoa tan thành một thể, nhưng lại là
điểm nhấn trong đó. Cô nghĩ rằng lúc này chắn chắn là mình vô cùng xinh
đẹp đáng yêu.

Lưu Triệt ngồi trên loan giá quay đầu lại nhìn thiếu nữ đứng trong hồ

nước. Gió đầu hè thổi làm lay động những đóa hoa sen trên mặt hồ xanh
biếc, một người con gái đứng giữa, tay áo bay phất phới, đuôi váy chìm
xuống bồng bềnh trên mặt nước.

Giang Nam… có thể hái sen sao? Y cười nhạt, mắt nhìn đi chỗ khác.

Mặc dù cô chọn đúng lúc đúng chỗ giúp cho mình thể hiện được dung nhan
xinh đẹp hơn cả hoa sen nhưng ngược lại cũng để lộ ra là có tâm cơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.