KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 150

“Dân nữ không biết thánh giá qua đây nên không kịp tránh đường, kính

xin bệ hạ tha lỗi”, Lý Nghiên dịu dàng nói, cảm thấy ngay cả những ngón
chân đang ngâm trong nước cũng nóng bừng lên. Ánh mắt của vị đế vương
trên loan giá sắc bén quá mức khiến cô không dám nhìn thẳng.

“Người không biết thì không có tội”, Lưu Triệt nói, “Thôi miễn đi!” Y

nhếch khóe môi, thầm nghĩ hoàng tỷ đúng là có con mắt. Nước suối trong
suốt, mơ hồ có thể thấy được làn da như ngọc dưới đầu gối, những đường
cong tuyệt mỹ, càng nhìn càng thấy yêu kiều quyến rũ, trông đã thấy yêu.
Quả nhiên là một cô gái đẹp làm rung động lòng người.

“Phụ hoàng!” Lưu Sơ chạy dọc theo hành lang ở đằng xa, nũng nịu oán

trách, “Tại sao người vẫn còn ở nơi này? Con và mẫu thân chờ đến sốt
ruột.”

Lưu Triệt bật cười. Lý Nghiên đứng trong nước, tâm tư trầm xuống. Cô

có tâm hồn nhạy cảm, tất nhiên nhận thấy Lưu Triệt ngắm nhìn Công chúa
Duyệt Trữ cười mới thật lòng đến nhường nào.

“Có một mình con sốt ruột thì có”, Lưu Triệt nói, tỏ ý bảo Lưu Sơ trèo

lên ngự liễn.

A Kiều tính tình lạnh nhạt như vậy, chỉ sợ có thêm một canh giờ nữa

cũng chẳng hề suốt ruột.

Lưu Sơ bị bóc trần tâm tư, thẹn quá thành giận, đấm khẽ một cái vào

ngực Lưu Triệt, “Phụ hoàng cứ trêu Tảo Tảo.” Loan giá chậm rãi đi tiếp,
người ở trên loan giá kia từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn lại.

Lý Nghiên bật cười một tiếng, kéo một đóa hoa sen lại gần rồi áp vào

mặt, cảm giác mềm mại mà lạnh như băng. Trong lòng bệ hạ nặng nhẹ thế
nào thì chỉ cần liếc qua là biết. Nếu ngay trong thời điểm ban đầu mà cô đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.