KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 151

không hấp dẫn được bệ hạ thì còn nói gì chuyện sống yên phận ở Vị Ương?
Cô buông đóa hoa sen ra, không quay đầu lại, rời đi.

Có thể là do tâm trí hoàn toàn nguội lạnh, hoặc là bị ngấm nước, sau hôm

đó cô bị một trận cảm lạnh liệt giường. Công chúa trưởng Bình Dương vô
cùng tức giận nhưng không làm được gì, chỉ biết đay nghiến, “Nghiên Nhi,
tại sao ngươi không chịu bảo trọng như thế? Hay chưa, tới hồ Ánh Nguyệt
làm cái gì?”

Lý Nghiên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt trông cực kỳ đáng

thương, “Nghiên Nhi nghe nói là bệ hạ sẽ qua đó.”

“Ngươi quá nóng lòng. Không được việc gì”, Lưu Tịnh phất áo bỏ đi mà

không nhìn thấy Lý Nghiên ở phía sau khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh.

Có lẽ nhận định là bất cứ người con gái nào trên thế gian đều có tâm ý

thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng có thể là từ sự hiểu biết đối với Lý
Nghiên trong quá khứ nên Công chúa trưởng Bình Dương không hoài nghi
điều gì, nhưng dù sao Lý Nghiên cũng đã để bệ hạ cũng trông thấy mặt, hết
giá trị đầu cơ kiếm lợi nên dần dần bị phủ Bình Dương hầu coi thường, chỉ
riêng Công chúa trưởng Bình Dương là vẫn còn do dự. Một giai nhân tuyệt
sắc thông tuệ như vậy có tìm trong vạn người cũng khó gặp, nếu bỏ đi e là
có phải quá đáng tiếc?

Khi Lý Nghiên khỏe lại thì cũng đã vào thu, đến thời điểm thánh giá trở

về Trường An. Một ngày kia, Lý Nghiên hẹn Trần Hi ra ngoài lúc ban ngày,
ánh mặt trời ấm áp càng lộ ra thân thể gầy gò. Trần Hi rất xót xa, hỏi,
“Nghiên Nhi, sao dần đây không thấy muội?”

“Muội gần đây bị bệnh nặng vừa mới khỏi”, Lý Nghiên nói, giọng thều

thào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.