KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 161

“Nàng thử nói xem, Kiều Kiều”, y cũng dần thở hổn hển nhưng vẫn cố

kìm nén, “Nàng có thể kiên trì bao lâu chứ?”

“Chắc chắn là lâu hơn người”, nàng lạnh lùng đáp, giơ chân lên đạp, giãy

giụa kịch liệt khiến Lưu Triệt vất vả lắm mới ngăn lại được.

“Nương nương! Bệ hạ!” Bên ngoài, Lục Y nghe thấy động tĩnh bất

thường thì cất giọng kêu to, vẻ lo lắng.

Nàng đỏ mặt, miễn cưỡng đáp, “Không có chuyện gì.” Đang nói chuyện

nàng cảm thấy ngang hông bị tay phải của Lưu Triệt khẽ vuốt ve, cả người
nàng run rẩy, cố kìm tiếng thở gấp. Người đàn ông này thật sự quá rõ mỗi
chỗ trên thân thể nàng.

Sự tiếp xúc da thịt có sức quyến rũ đến mê hoặc. Một cơn rùng mình

mãnh liệt khiến nàng không còn nghiến chặt được răng, suýt nữa kêu lên.

“Triệt Nhi…!” Cuối cùng nàng đành đầu hàng. Cái tên quên lãng từ lâu

bật ra khỏi miệng cùng với dòng lệ ướt đẫm. Nàng mơ hồ nghe Lưu Triệt
than nhẹ rồi hôn ngấu nghiến đôi môi của nàng.

Tới lúc mệt rũ người ra rồi dần chìm vào giấc ngủ say, nàng nghĩ mình

đã từng bao nhiêu lần hoặc hờn dỗi, hoặc tức giận gọi y là Triệt Nhi, sao
đến bây giờ gọi nước mắt lại tuôn rơi.

Sao lại như thế được chứ? Chỉ gọi một tiếng gọi lại khiến cho ký ức cuồn

cuộn ập về không thể tiếp tục chia cắt. Nàng bỗng nhiên thấy mình thật
khác.

Cuối năm Nguyên Thú thứ năm, Mạt Lăng hầu Lưu An thu nhận Di

Khương về danh nghĩa là thị nữ của thứ nữ Lưu Thiến làm nghĩa nữ, gả cho
trọng thần triều đình Đại tư nông Tang Hoằng Dương. Trong cung Trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.