KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 170

“Sư phụ!” Nàng trầm ngâm hỏi, “Người hãy nói thực cho con biết, Hoắc

Khứ Bệnh ước chừng còn duy trì được bao lâu?”

“Hiện giờ thì tinh thần vẫn còn không tệ nhưng… chắc cũng chỉ được

khoảng nửa tháng nữa thôi.”

Trần A Kiều im lặng hồi lâu mới chép miệng, “Đáng tiếc!”

“Quan Quân hầu thiếu niên đắc chí, dũng mãnh thiện chiến, quang minh

lỗi lạc, nếu chết trẻ thì quả thực là đáng tiếc”, Tiêu Phương nói, “Nhưng dù
hắn không can dự vào cuộc tranh giành gia tộc thì vẫn là người của Vệ gia.”

Nói cho cùng thì chuyện xảy ra như vậy vẫn là có lợi cho Trần A Kiều.

Nếu quả thực bệnh của Hoắc Khứ Bệnh còn có một tia hy vọng mong manh
thì liệu nàng có nguyện ý dang tay cứu giúp hay không? Trần A Kiều tiễn
sư phụ rời đi, tự hỏi lòng như vậy, phát hiện rằng chính mình cũng không
trả lời được. Đứng ngoài cuộc thì đương nhiên có thể rơi lệ tiếc thương,
nhưng khi đã dấn thân vào sâu bên trong thì làm sao có thể quyết định tùy
tiện?

Một ngày Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn tồn tại, Lưu Triệt sẽ còn lòng nuối

tiếc đối với Vệ gia. Đến khi Vệ gia có thể trở mình đắc thế thì bọn họ làm gì
nhân hậu như nàng mà chắc chắn sẽ từng bước ép tới. Không mưu tính cho
mình nhưng tại sao không nghĩ cho người nhà, bằng hữu và hai con?

“Mẫu thân!” Lưu Sơ học xong từ chỗ Trác Văn Quân trở về, nhào vào

lòng nàng líu ríu, “Nghe nói Hoắc ca ca không khỏe, cho con tới nhà thăm
huynh ấy được không?”

Trần A Kiều giật mình, những năm qua nàng không muốn làm trái ý con

gái, hơn nữa cũng yên tâm với nhân phẩm của Hoắc Khứ Bệnh nên để mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.