KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 169

“Khứ Bệnh rốt cuộc thế nào?” Sau khi chẩn mạch xong, Vệ Thiếu Nhi

tiễn Tiêu Phương ra ngoài, khẽ hỏi.

“Thứ cho Tiêu Phương nói thẳng”, Tiêu Phương quay đầu lại, vẻ nghiêm

trọng, nói, “Sức khỏe của Quan Quân hầu cũng không mấy lạc quan.”

Vệ Thiếu Nhi liền thấy sắc mặt tối sầm, suýt nữa ngã sụp xuống.

“Nói như vậy thì sức khỏe của Quan Quân hầu không còn khả quan nữa

sao?”

Trần A Kiều ngồi đối diện với Tiêu Phương trong cung Trường Môn,

nghe sư phụ báo liền ngừng cánh tay đang phe phẩy quạt, nhẹ nhàng hỏi.
Dù trời đã dần vào thu nhưng mấy ngày nay thành Trường An vẫn còn rất
nóng. Đám cung nhân trong điện Bát Nhã đều mặc y phục mùa hè mỏng
tang.

“Ừm.” Tiêu Phương thoáng chần chừ, cuối cùng nói, “Ta chẩn đoán rằng

có vật thể lạ sinh ra rồi lớn lên từng ngày chèn ép não của Quan Quân hầu.
Tuy ta có chút tinh thông y thuật nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được
kết cấu tinh vi của não bộ nên không có cách nào cứu chữa.”

Trần A Kiều bất giác tỏ vẻ kinh hãi, dù ở hai ngàn năm sau cũng khó

chữa trị được bệnh này huống chi là ở thời Tây Hán chỉ có thiết bị y tế lạc
hậu. Nàng do dự nói, “Những năm qua con thường quan sát thấy khí sắc
của Hoắc Khứ Bệnh không có chỗ nào không ổn, tại sao vừa phát bệnh đã
hung hiểm như vậy chứ?”

“Chắc là do thể lực hắn quá tốt”, Tiêu Phương thở dài, giải thích, “Đại

thụ cành lá rậm rạp che trời, chỉ đến khi ruỗng ruột rồi thì mới thể hiện ra
bên ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.