KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 260

thị vệ đang đứng giương kích không dám chậm trễ, quỳ một chân xuống
bẩm, “Phía trước có người cản ngự liễn.”

Trong gió truyền đến chất giọng lanh lảng đặc biệt của hoạn quan, nghe

hổn hển đứt quãng, “Vệ hoàng hậu và Nhị hoàng tử có… ý… có thể giết…
Ở trên đường… bệ hạ hồi kinh… chôn giấu… Vu cổ.”

Hai chữ cuối cùng giống như một con dã thú ăn thịt người đột nhiên xuất

hiện, sắc mặt A Kiều tái đi, chén trà trên tay rớt xuống đổ nước ra khắp toàn
thân nhưng nàng vẫn không hề có cảm giác gì. Trên ngự liễn, thiên tử tức
giận đến cực điểm lại trở nên bình tĩnh, hạ lệnh, “Đào lên ngay lập tức.”

Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, chỉ lát sau thì Mã Hà La đã chạy tới báo đúng là

đã đào lên được ba bộ người gỗ, theo thứ tự có ghi ngày sinh tháng đẻ của
Trần nương nương, Hoàng tử trưởng, và cả… Hoàng đế.

“Phụ hoàng”, Lưu Vân mặt trắng bệch, không quan tâm đến vết thương

trên trán, loạng choạng bước xuống xe định đi tới trước mặt Lưu Triệt song
bị lớp lớp thị vệ ngăn lại. Chỉ chưa đầy nháy mắt, hai người rõ ràng là cha
và con gái lại đột nhiên xa cách hơn cả những người xa lạ.

“Phụ hoàng”, Lưu Vân ngã xuống đất, gào khóc trong tuyệt vọng, “Mẫu

hậu không làm đâu. Người không thể làm như vậy.” Lúc này trông cô đã
không còn là công chúa Đại Hán mà chỉ là một tội nhân đợi chết.

“Trần A Kiều”, cô nhìn về chiếc long xa phía sau, oán hận rít lên,

“Ngươi dùng cách này hãm hại mẹ con chúng ta mà không thấy lương tâm
cắn rứt chút nào ư?”

A Kiều đang được cung nhân thay y phục, sắc mặt tái nhợt, lẳng lặng

lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe vậy cười nhạt, vén rèm lên, đĩnh đạc,
“Ta có muốn đối phó với người khác cũng không thèm dùng thủ đoạn bỉ ổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.