KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 259

Nàng ôm lấy Lưu Sơ, nói vẻ xót xa, “Đáng thương cho Kiến Nhi vô

duyên vô cớ chịu tội. Sơ Nhi không phải sợ, phụ hoàng sẽ làm chủ cho
con.”

Lưu Sơ trong lòng nặng trĩu, gật đầu hỏi, “Phụ hoàng sẽ xử trí Dương

Thạch và Lưu Cứ thế nào đây?”, trên khuôn mặt vẫn còn có nét lo lắng.”

Đi sau long xa của Trần nương nương chính là xa giá của Công chúa

Dương Thạch. Thị nữ mới pha trà, run rẩy dâng lên mời, “Công chúa uống
một ngụm đi.”

Lưu Vân quay đầu đi chỗ khác, trên đầu cô còn băng bó lụa trắng trông

thật ghê sợ. Mấy ngày qua, sáng nào cô cũng soi gương, cảm thấy nghi ngờ
không hiểu tại sao mình lại có dũng khí lao thẳng vào cột nhà ở điện Phất
Tô như vậy, hoặc là tại sao đã đập đầu vào rồi mà vẫn không chết, để đến
giờ còn chịu đủ các loại đau khổ, chờ phụ hoàng phán định sinh tử.

Người ngồi trên ngự liễn trang nghiêm tôn quý kia là bậc đế vương tối

cao của nước Đại Hán đang hồi thịnh vượng, đồng thời cũng là phụ thân
của cô. Từ rất lâu rồi, cô luôn ước nguyện rằng y chỉ là phụ thân của mình,
như vậy sẽ không có cảnh đau khổ hiện giờ. Dần dần, cô gần như có thể
hiểu được tại sao năm xưa Trần hoàng hậu chỉ một lòng một dạ muốn có
phu quân chứ không phải là tâm ý đế vương. Từ long xa phía trước vọng lại
tiếng cười đùa trêu chọc nhẹ nhàng, cảnh vui vẻ hòa thuận như vậy khiến
tâm can cô càng đau nhói.

Vì chiếu cố Trần nương nương, tất cả các long xa đều đi rất chậm, mãi

đến gần tối mới thấy cổng thành Trường An ở phía xa. Xa giá lộc cộc vào
cổng Chương Thành rồi chạy thẳng tới cổng tây Tư Mã của cung Vị Ương.
Khi đi qua cầu Bạch Ngọc, cửa cung đã rộng mở nhưng các xe ngựa đột
ngột dừng lại. “Có chuyện gì vậy?”, Công chúa trưởng Quán Đào vén rèm
lên hỏi, khí thế của vị công chúa ba triều đại vô cùng uy nghiêm khiến các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.