KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 263

“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý chần chừ bước lên, “Thừa tướng còn đang quỳ

bên ngoài, dường như… không duy trì được nữa rồi.”

Lưu Triệt cười lạnh, “Hắn thích quỳ thì cứ quỳ đi.”

Trang phục màu đen vương gia lướt qua trước mặt Lý Thái giống như

một cơn gió, chớp mắt đã biến mất. Lý Thái đau đớn, khàn giọng gọi theo,
“Bệ hạ!” Bóng dáng quân vương đã xa khuất.

Gió cung Vị Ương thổi qua người Lưu Triệt, bỗng nhiên y rất muốn gặp

A Kiều, một A Kiều luôn đứng trên những vinh, nhục, buồn, vui. Hai chữ
Vu cổ là một vết thương đối với A Kiều, hôm nay vết thương đó lại bị rách
toác chảy máu đầm đìa, chắc hẳn nàng cũng đang oán giận. Từ hành lang
truyền đến những tiếng động khe khẽ. Y cau mày, Dương Đắc Ý trông thấy
liền biết ý, quát hỏi, “Ai đó?”

Một đứa trẻ mặc trang phục hoàng tử từ hành lang bước ra, bái lạy, “Phụ

hoàng.”

“Đán Nhi”, Lưu Triệt hơi bất ngờ, trừ Duyệt Trữ thì những đứa con trai

được y để ý nhất từ trước tới nay chính là Lưu Mạch và Lưu Cứ, còn không
mấy khi thấy mặt Lưu Hoành và Lưu Đán.

“Nhi thần chơi đùa ở chỗ này, thấy phụ hoàng đi qua nên mới tránh sang

một bên”, Lưu Đán nói. Lưu Triệt gật đầu, bỗng nhớ tới mẫu thân của nó là
Lý Chỉ, năm xưa cũng chỉ như gió thoảng mây trôi.

Mấy hôm sau, hoạn quan Tô Văn đến trước cung Trường Môn cầu kiến

Trần nương nương, Trần nương nương tiếp đãi lạnh nhạt, cuối cùng sai
người đuổi ra ngoài. Lưu Triệt biết chuyện này, cười nói, “A Kiều nhìn thấu
thế sự rồi mà vẫn không thay đổi được tính nết như trẻ con”, lại bảo, “Đến
Trường Môn.” Dương Đắc Ý vui mừng, thầm thở phào một hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.