KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 292

cảm tạ mẫu thân đã cho cậu được cưỡi ngựa, thay áo xanh như những người
bình thường, bước lên con đường đến một đất nước xa lạ. Tới bây giờ, cậu
mới cảm thấy mình yêu thương mỗi tấc đất dưới chân đến mức nào. Mọi
ước mơ nói cho cùng cũng chỉ là mơ ước, phải có cơ hội thực hiện một lần
mới thỏa lòng khao khát. Nếu có thể được bình an trút bỏ những thứ hành
trang đang mang trên người thì cậu mới an tâm bước lên ngôi vị thái tử, trở
về làm những bổn phận cần làm, ngày sau sẽ không còn phải tiếc nuối.

“Hoàng tử điện hạ được nuông chiều từ bé ở cung Vị Ương”, một thiếu

niên phi ngựa từ phía sau vượt lên cười chế giễu, “đã không chịu được nỗi
khổ bị bão cát táp vào mặt rồi sao?”

“Nhật Đan”, Lưu Mạch mỉm cười, “Ngươi không thể nói chuyện cho dễ

nghe được sao?”

Ngày thứ ba kể từ khi gia nhập đoàn đi sứ, nhân lúc mọi người đang nghỉ

ngơi dưỡng sức, Kim Nhật Đan đi tới bên Lưu Mạch, nói khẽ chỉ để hai
người nghe được, “Ngươi đường đường là hoàng tử trưởng điện hạ mà trà
trộn vào đoàn đi sứ loại này để làm gì?”

Lưu Mạch giật mình, thấy Quách Giải từ đằng xa nhìn mình lắc đầu tỏ ý

không cần lo lắng mới hỏi lại, “Cái gì? Ngươi đã gặp ta sao?”

Ánh mắt Kim Nhật Đan lộ vẻ chê cười, “Ta đã từng làm mã nô ở cung Vị

Ương, tất nhiên là Hoàng tử trưởng chưa từng thấy ta nhưng ta thì đã gặp
ngươi.”

“Vậy à?” Lưu Mạch bình tĩnh lại, “Có phải ta nên cảm ơn ngươi ít nhất

đã không rống lên tiết lộ thân phận của ta ra ngoài hay không?”

“Ta còn chưa đến mức như vậy”, Kim Nhật Đan nói, “Đường đường là

hoàng tử điện hạ, vì muốn khoe khoang sự tôn quý của mình mà gia nhập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.