KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 290

quan tâm đến dòng dõi nhưng với tình thế của Đại Hán hiện giờ thì dòng
dõi hoàng gia vẫn không thể để lẫn huyết thống ngoại tộc.

“Mẫu thân”, Lưu Mạch sửng sốt, mặt đỏ bừng lên, làu bàu, “Mẫu thân

nói gì vậy? Con mới mấy tuổi?”

Lưu Sơ cười phì một tiếng, Lưu Mạch cũng cảm thấy buồn cười, bẹo má

muội muội, “Muội đó, nghĩ cho bản thân đi, năm nay cũng đã mười ba tuổi
rồi, có thể lập gia đình được rồi đấy.”

Lưu Sơ hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác nhưng lại không tránh khỏi

nhớ đến hình ảnh người tướng quân trẻ tuổi cưỡi trên lưng ngựa, nụ cười
rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Trên thế giới này, còn có người đàn ông nào
hơn hắn sao? Nghe nói Hoắc Thiện giờ cũng đã bi bô tập nói, biểu hiện rất
thông minh.

Lưu Mạch vẫy tay chào rồi rẽ sang góc phố, rồi khuất bóng. Năm

Nguyên Đỉnh thứ hai, một năm sau khi trải qua biến cố tại Thượng Lâm
Uyển, Trần A Kiều lấy thân phận mẫu thân tiễn con trai bước vào một hành
trình không biết ngày về. Tiếng vó ngựa của sứ đoàn lọc cọc đi xa dẫn
mang theo nỗi nhớ thương của nàng. Chuyến đi lần này tới Thân Độc sẽ rời
xa gia đình, tổ quốc, băng qua vạn dặm. Câu nói sáng nay lúc rời đi của
Lưu Triệt vẫn vương vấn trong lòng nàng, “Kiều Kiều”, y nói nhẹ bẫng, “Là
một mẫu thân, nàng nhẫn tâm tới mức nào chứ.”

Y chợt nhớ, chẳng phải còn thiếu niên, bản thân cũng đã từng ôm giấc

mộng một mình một kiếm đi khắp chân trời góc biển, có điều giấc mộng đó
đã sớm tiêu tan trong đời thực.

Chương 67: Sống kiếp tha hương vì khách lạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.