KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 288

“Ưng non không giương cánh bay thì vĩnh viễn không thể trở thành hùng

ưng,” A Kiều ví von, “Thiếp muốn để cho Mạch Nhi trải qua chút mưa
gió.” Nàng nhíu mày, oán trách, “Mạch Nhi càng lớn càng không đáng yêu,
bộ dạng giống hệt người lớn chẳng còn giống con trẻ nữa.”

Lưu Triệt dở khóc dở cười, “Nó đã là hoàng tử hiểu biết thế sự nhiều

nhất rồi. Năm đó…”, mắt y bất giác tối đi, “Nó lưu lạc với nàng nhiều năm
bên ngoài, đã là khác lạ trong hoàng gia. Ngay cả không đề cập tới chuyện
tại Thượng Lâm Uyển năm ngoái thì biểu hiện của nó cũng đã hợp cách
rồi.”

“Thái tử của một nước”, A Kiều nhớ tới chuyện năm ngoái, trong lòng

lại thấy phiền muộn, nghiêm mặt nói, “Không phải chỉ cần am hiểu quyền
mưu mà phải có tấm lòng rộng mở, phải có tầm nhìn xa. Cổ nhân nói đi một
ngày đàng học một sàng khôn. Chẳng phải bệ hạ muốn người thừa kế càng
hoàn mỹ càng tốt sao? Nó phải đích thân cảm thụ giang sơn ngày sau của
mình, thậm chí phải tới thăm thú những quốc gia chung quanh Đại Hán mới
có được trải nghiệm sâu sắc.”

“Vậy thì…”, Lưu Triệt cũng thấy dao động, trầm ngâm nói, “Nàng là

mẫu thân của nó, chuyến đi lần này cực kỳ hung hiểm, chẳng lẽ nàng không
lo lắng sao?”

A Kiều lắc đầu, “Nói không lo lắng là không đúng. Cho nên thiếp mong

bệ hạ thu xếp sao cho tốt nhất. Có du hiệp giang hồ và tinh binh của Trường
Tín hầu hộ tống, an toàn sẽ không thành vấn đề. Vì lo lắng mà luôn để con
cái bên cạnh thì vĩnh viễn nó sẽ không trưởng thành được.”

“Đã như vậy”, Lưu Triệt nhướng mày, “Kiều Kiều yên tâm, trẫm còn có

thể tiếp tục lo lắng sao? Nếu có gì bất trắc chỉ nói lên rằng nó không có
phúc duyên với giang sơn này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.