KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 294

bội kiếm của cậu không tên nhưng là quà tặng của Trường Tín hầu nên rất
cứng cáp sắc bén, chống đỡ thế đao của Kim Nhật Đan không lùi nửa bước.

“Hay!” Kim Nhật Đan thử được lực tay của Lưu Mạch, bất giác lên tiếng

khen ngợi. Đao vừa rút về lại vung lên, người xem không nhìn ra đường lối
chiêu thức mà chỉ cảm thấy thanh loan đao của Kim Nhật Đan chém khắp
bốn phương tám hướng, thân pháp Lưu Mạch lại trầm ổn như núi.

Lưu Mạch không đáp mà hỏi ngược lại, “Thân Độc có một môn võ công

mà khi thi triển té nước cũng không lọt phải không?” Cậu phản công bằng
những thế kiếm hiểm hóc, tức thì đẩy Kim Nhật Đan trở về thế phòng thủ.
Người xem ồ lên thán phục, Thân Hổ khẽ nhíu mày. Hắn nhận ra Lưu Mạch
dựa vào công phu của Triêu Thiên môn thì không hề bị nguy hiểm, nhưng
một thiếu niên Hung Nô luyện võ dựa vào sức mạnh hoang dã và ngộ tính
của mình lại có thể chiến đấu ngang tay với người của Triêu Thiên môn
khiến hắn vẫn cảm thấy mất thể diện. Mặc dù Lưu Mạch không phải là
Triêu Thiên môn chính tông, thân phận của cậu đặc biệt nên nhất định
không có quá nhiều thời gian tập võ.

Trong lòng hắn bỗng nảy ra ác ý, có lẽ nên tìm thời gian huấn luyện thêm

cho cháu của mình một chút nữa. Hắn tưởng tượng đến vẻ mặt nhăn nhó và
bộ dạng kêu khổ thấu trời của Lưu Mạch thì khẽ mỉm cười.

“Làm gì đó?” Chánh sứ Đường Hạ của sứ đoàn choàng y phục lên người

rồi từ trong căn lều duy nhất bước ra, nghiêm mặt khiển trách, “Đi đường
đã cực khổ mà các ngươi còn muốn ẩu đả à? Còn các ngươi nữa, không có
việc gì để làm sao?” Hắn chỉ vào mọi người đang xem náo nhiệt, “Túm tụm
lại ở đây mà hò hét.”

Lưu Mạch và Kim Nhật Đan cười ha hả rồi cùng dừng tay. Đường Hạ

phất tay bảo, “Trần Trường Trinh, ngươi theo ta vào đây một lát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.