KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 296

Giải, công phu không tệ. Ngày sau thăng tiến thì đừng quên Đường Hạ
nhé.”

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kim Nhật Đan đang ngồi trên cát cầm bầu

rượu tu ừng ực. Gã thấy cậu cũng chẳng hề để tâm, vẻ mặt hào sảng, “Uống
một ngụm không?” Gã tung bầu rượu cho cậu, “Đây là rượu mạnh Hung Nô
nguyên chất đấy.”

“Không”, Lưu Mạch cười đáp, tung bầu rượu trả lại rồi ngồi xuống bên

cạnh.

“Tại sao?” Kim Nhật Đan tỏ ý tức giận, “Ngươi khinh ta sao? Trước khi

có triều Hán, ta cũng từng là vương tử của một bộ lạc.”

Lưu Mạch bật cười, “Ta không thể uống rượu.”

Kim Nhật Đan đã từng nghe nói về chuyện Hoàng tử trưởng không uống

được rượu nhưng nhất thời không nhớ, nghe vậy liền gật đầu, “Ta trách lầm
ngươi.” Gã cười một tràng dài, “Ngươi là người thứ hai của triều Hán mà ta
bội phục.”

“Ồ?” Lưu Mạch tò mò hỏi, “Người thứ nhất là ai?”

“Tất nhiên là Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh”, Kim Nhật Đan khẽ đáp,

ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, “Hồi đó hắn gặp ta ở Ngự mã giám, ta cãi nhau
với hắn thế mà hắn cũng không xử tội, ngược lại còn cho ta chăn ngựa. Chỉ
tiếc trời cao đố kỵ anh tài.”

Lưu Mạch nghe thấy cái tên đã lâu không được nghe ai nhắc đến lại liền

sửng sốt, “Ngươi không hận hắn sao? Chính hắn đã tiêu diệt Hung Nô của
ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.