KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 298

“Là người thuộc tầng lớp vương giả, không gì bằng nhận lấy một lãnh

thổ để gây dựng khí phách hào hùng. Nếu A Trinh cảm thấy không yên lòng
thì càng phải làm cho con dân trên lãnh thổ đó có cuộc sống yên ổn.”

Lưu Mạch cười rạng rỡ, “Đa tạ Tiết tướng quân, ta nhớ kỹ rồi.”

Ra khỏi Côn Minh đã là xứ người, Lưu Mạch nhìn lại cố hương, trong

lòng không quá lưu luyến. Khi cậu trở lại nơi đây sẽ càng trưởng thành,
càng có dũng khí đối mặt với số mệnh của mình.

Bọn họ mời một người dân bản xứ tinh thông tiếng Hán và tiếng Thân

Độc tên là Mạc Nạp. Mạc Nạp da dẻ đen nhẻm, dáng điệu không giống
người Hán nhưng rất hay nói. Hắn kể rằng muốn đến Thân Độc thì phải đi
qua một ngọn núi rất cao, rất cao, trên đời này không có núi nào cao hơn
được nó. Ngọn núi đó tên là…

“Himalaya”, Lưu Mạch thản nhiên nói.

“Đúng rồi”, Mạc Nạp ngạc nhiên nhìn cậu, “Vị tiểu công tử này đã tới

nước Điền rồi sao? Rất ít người Hán biết ngọn núi này.”

Lưu Mạch không đáp, hỏi ngược lại, “Có phải Thân Độc có một con

sông nổi tiếng tên là sông Hằng hay không?”

“Đúng vậy!” Mạc Nạp càng ngạc nhiên hơn.

Trong lòng Lưu Mạch hiện lên nỗi nghi ngờ. Thuở nhỏ cậu thường ở

cùng với mẫu thân, đã quen với việc mẫu thân biết nhiều hiểu rộng. Cứ cho
rằng mẫu thân có xuất thân cao quý nên tất nhiên có kiến thức rộng rãi,
nhưng cậu ở trong cung Vị Ương bao năm, được các vị tiên sinh uyên bác
tới dạy bảo, song ví như chuyện Thân Độc thì ngay cả Đông Phương Sóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.