KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 297

“Được làm vua thua làm giặc, có gì mà hận hay không hận”, Kim Nhật

Đan lại uống một hớp rượu, “Hơn nữa, nếu muốn hận thì phải hận chính
người Hung Nô đã giết phụ vương của ta.”

Trên đường đi, các toán phỉ sa mạc thấy đoàn người có hai đội kỵ binh

Khâu Trạch và Phiêu kỵ nổi tiếng tinh anh của Đại Hán hộ tống, cộng thêm
du hiệp uy danh nhất Đại Hán theo cùng thì đều chùn bước. Vì vậy, sứ đoàn
và thương đội cũng không gặp phải nguy hiểm gì, có chăng chỉ là đường đi
vô cùng cực khổ mà thôi.

Dần dà đã đến nước Điền, dân nước Điền mất nước nên nhìn bọn họ

bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Tuy nhiên uy danh của đại tướng Liễu Duệ
triều Hán năm trước tấn công Côn Minh còn vang dội, kỵ binh Đại Hán đi
theo đao giáp sáng ngời khiến bọn họ không dám vọng động.

“A Trinh, không nên suy nghĩ quá nhiều”, Tiết Thực thúc ngựa đi tới bên

cạnh Lưu Mạch, gọi tên của cậu.

Hắn nhìn vị hoàng tử trẻ tuổi, cảm thấy tương lai quốc gia sau này được

đặt vào tay cậu bé sẽ rất quang vinh. Đương kim Hoàng thượng quả nhiên
là vị quân chủ anh minh khi quyết định người kế vị. Lần đầu tiên hắn được
đến gần hoàng tử trưởng Lưu Mạch trong khoảng cách gần như vậy, quan
sát qua suốt mấy tháng, thấy khí độ, kiến thức, võ công của cậu đều cực kỳ
xuất sắc.

Hắn nhớ lại người con gái xinh đẹp trong quân doanh Khâu Trạch rất

nhiều năm về trước. Lúc đó Lưu Mạch còn đang quấn trong tã lót, còn cô
gái kia… hắn thật ngốc, mãi mà chẳng nhận ra thân phận nữ nhi của nàng.
Nghe nói ở bên cạnh bệ hạ, Trần nương nương được đặc biệt ân sủng. Đấng
quân vương tưởng chừng chìm trong uy nghiêm bất khả xâm phạm cuối
cùng cũng quay đầu lại, thấy được chỗ tốt của Trần nương nương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.